Màn đêm dày đặc, cái lạnh thấu da.
Người dân trên đảo, hầu hết đều đã chìm trong giấc ngủ. La Phi nằm trên
giường, tuy căn phòng không bật đèn, nhưng mắt anh mở rất to. Một ngày
đã xảy ra biết bao chuyện, anh cần sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Một trận hỏa hoạn và một vụ án mạng, vốn cũng chẳng có gì là lạ. Nhưng tự
nhiên lại xuất hiện người một người phụ nữ ôm con, đã nhuộm toàn bộ quá
trình bằng một màu sắc ma quái. Sự mục kích của Chu Vĩnh Quý, lời đồn về Dốc quỷ ám, giấc mơ của Mông Thiếu Huy, ba chi tiết này dù là về thời
gian, không gian hay logic thì cũng chẳng có mối liên hệ nào để có thể
xác minh được, cái bóng kì bí này lại liên tiếp xuất hiện, rốt cục là
chuyện này đã nói lên điều gì?
La Phi nhớ lại cái đêm đầu tiên
khi còn ở núi Nam Minh, cũng cảnh đêm tối lạnh lẽo ấy. Đêm đó về sau đã
xảy ra một chuyện đáng sợ, đã từng bước từng bước kéo anh vào mối nguy
hiểm chết người.
Vậy đêm nay liệu chuyện gì sẽ xảy ra đây?
Trong lúc đang suy nghĩ miên man, đầu óc La Phi dần trở nên mờ ảo,cơn buồn ngủ đã đưa anh vào giấc nồng.
Đêm tối dường như trôi qua một cách bình yên, lúc La Phi mở mắt, liền bắt
gặp tia nắng chiếu từ cửa sổ vào căn phòng. Anh ngồi dậy, làm vài động
tác dãn gân cốt, sau đó mặc quần áo ra khỏi giường, đang chuẩn bị ra
ngoài sân để hít thở thứ không khí trong lành nhất trong ngày.
Bỗng nghe “rầm” một tiếng ngoài cổng sân, có vẻ như ai đó đã đạp cổng một
cách thô lỗ, tiếp sau đó có người vội vã phi vào trong sân.
“Làm gì đấy? Định phá nhà à?” –giọng bực tức của Tôn Phát Siêu lập tức vang lên.
“Chú Tôn, anh cảnh sát đến từ thành phố có trọ ở đây không?” –giọng của người này nghe vẻ hoảng hốt.
La Phi vội đẩy cửa bước ra, nhận ra người xông vào sân chính là cậu giúp
việc của cửa hàng nhà Chu Vĩnh Quý. Trống ngực anh kêu lên, dự cảm có
chuyện chẳng lành.
Quả nhiên, cậu bé giúp việc mặt như đưa đám,
báo tin cho anh biết cái điều mà anh lo lắng nhất đã xảy ra: “Cảnh sát
La Phi, trưởng thôn Kim bảo cháu đến tìm chú, chú mau đến đó đi, ông chủ nhà chúng cháu, ông ấy… ông ấy chết rồi!”
La Phi lập tức để cậu
bé dẫn đường, đi thẳng đến nơi xảy ra vụ việc. Dọc đường đi, cậu bé kể
cho La Phi nghe tình hình có liên quan.
Cả đêm hôm qua, Chu Vĩnh
Quý không về nhà.Tâm trạng của Quách Quế Chi chuyển từ tức giận sang lo
lắng, cuối cùng là sốt ruột. Trời vừa mới mờ sáng, bà ta đã gọi cậu giúp việc dậy, hai người đi dọc theo xóm núi, tìm suốt chặng đường xuống
núi, cuối cùng phát hiện thấy thi thể Chu Vĩnh Quý ở trên đường dưới Dốc quỷ ám. Một người thường ngày chuyên bù lu bù loa như Quách Quế Chi mà
cũng chỉ biết kêu gào thảm thiết, may mà có cậu giúp việc chạy đi tìm
thầy thuốc trong làng và trưởng thôn Kim Chấn Vũ, sau đó nghe lời dặn dò của Kim Chấn Vũ tìm đến nhà Tôn Phát Siêu, đem tình hình kể với La Phi.
Mải nói chuyện, hai người đã đi đến chân núi Dốc quỷ ám, trông thấy trên
con đường núi cách đó không xa, Kim Chấn Vũ đang an ủi Quách Quế Chi
nước mắt nước mũi sụt sịt, bên cạnh còn có một thanh niên chưa đầy ba
mươi tuổi túc trực bên thi thể Chu Vĩnh Quý.
Trông thấy La Phi
đến, Kim Chấn Vũ tạm buông Quách Quế Chi ra, tiến lại gần La Phi với vẻ
mặt đầy lo lắng và sợ hãi: “Lại chết mất một người, lại chết mất một
người! Anh mau lại mà xem, à phải rồi, cậu thanh niên này hiện nay là
bác sĩ trên đảo, tên là Lý Đông.”
Lý Đông chủ động bước lên chào: “Anh là cảnh sát La Phi phải không? Tôi vừa kiểm tra rồi. Người bị đông cứng như que củi, thời điểm chết cách đây khoảng năm tiếng đồng hồ.
Nguyên nhân dẫn đến cái chết, theo nhận định của tôi là do bệnh tim phát tác.’
Lý Đông vừa nói vừa chỉ tay vào lọ thuốc bên cạnh thi thể. Lọ thuốc dốc ngược, thuốc rơi vãi quanh miệng lọ, nhìn vào nhãn thuốc,
thì đó là một loại thuốc trợ tim tức thì.
La Phi không bắt lời,
trước tiên anh cúi người xuống quan sát thi thể. Nạn nhân nằm chếch trên bậc thang con đường lên núi, xung quanh người chưa phát hiện thấy vết
thương hay vết máu rõ rệt nào. Thân người ông ta hơi cuộn lại, một tay
che lấy miệng, một tay với cạnh lọ thuốc một cách vô vọng. Còn nét mặt
thì khiến người ta rất khó quên.
Nét mặt này có vẻ như không nên
xuất hiện trên khuôn mặt của một con người. Ngũ quan méo mó cực độ,
miệng hé một nửa, da mặt vùng thái dương co rúm lại, như đang dồn hết
sức lực để phát ra một tiếng kêu nào đó, đôi mắt thì mở to, mặc dù đã
mất đi thần sắc nhưng đóng băng trong đồng tử là một nỗi sợ hãi khiến
người nhìn vào phải thót tim.
La Phi nhìn thẳng vào mắt người
chết, cố gắng cảm nhận chút cảm xúc cuối cùng mà ông ta để lại trên cõi
trần. Cuộc “đấu mục” này chẳng lấy gì làm thoải mái cho lắm, một lát
sau, La Phi đành phải nhìn đi nơi khác.
Hiện vẫn chưa rõ nguyên
nhân khiến ông ta phát bệnh, nhưng hiển nhiên là ông ta đã bị một kích
thích nào đó từ bên ngoài.” –Lý Đông đứng cạnh đó nói ra nhận định của
mình, “Suy luận thêm bước nữa, có lẽ ông ta đã nhìn thấy cái gì đó, cái
đó khiến ông ta sợ hãi cực độ, nhưng không hiểu sao, ông ta không thể
nhìn đi nơi khác trong một lúc lâu.”
“Không thể nhìn đi nơi khác
trong một lúc lâu?” –Kim Chấn Vũ nhìn cậu thanh niên với vẻ lấy làm lạ,
“Sao anh có thể nói như là lúc đó anh cũng có mặt vậy?”
“Điều này không khó giải thích. Nạn nhân đã lấy được lọ thuốc ra, thậm chí đã mở
nắp. Chứng tỏ từ lúc ông ta phát bệnh đến lúc chết ít nhất cũng phải mất hơn chục giây. Nhưng mãi đến lúc ông ta uống thuốc, thì ông ta vẫn
ngoái đầu nhìn về phía xa, có thể thấy cảnh tượng xuất hiện trước mắt
ông ta không chỉ đáng sợ mà còn có một sức cuốn hút chết người đối với
ông ta.” –La Phi nói xong, gật đầu vẻ tán đồng với Lý Đông, “Anh phân
tích rất khá.”
Lý Đông khiêm tốn cười: “Điều này phải cảm ơn thầy tôi, ông ấy đã dạy tôi biết cách quan sát tỉ mỉ, đồng thời cũng dạy tôi biết làm thế nào để cảm nhận tâm lý của một người.”
“Thầy anh?” –lời của người đối diện đã gây hứng thú với La Phi, “Ông ấy là ai?”
“Thầy lang Tiết, cha của Tiết Hiểu Hoa.” –Kim Chấn Vũ đứng cạnh đó giải thích hộ, Lý Đông gật đầu xác nhận.
Thế à? La Phi không khỏi đánh mắt dò xét cậu thanh niên, anh nhận ra đây sẽ là một nhân vật đắc dụng. Nhưng hiện giờ, sự chú ý của anh phải tập
trung vào vụ án trước mắt.
Vì thi thể đã bị xê dịch, nên để suy
đoán xem lúc đó người chết rốt cục đã nhìn thấy gì, La Phi đành phải hỏi người đầu tiên có mặt tại hiện trường là Quách Quế Chi.
“Lúc
chết ông ta đang nhìn gì?” –câu hỏi này thực ra không khó đối với Quách
Quế Chi, vì ánh mắt người chết rất đặc biệt, ai nhìn vào cũng sẽ muốn
tìm xem nguyên nhân nào đã dẫn đến cái ánh mắt ấy. Quách Quế Chi lấy tay chỉ về hướng trên cao: “Kia. Ông ấy nhìn như dán mắt về phía đằng ấy,
nét mặt giống như trông thấy ma quỷ vậy.”
Mọi người nhìn theo hướng tay Quách Quế Chi, bất giác đều sững người lại.
Xuất hiện trước mặt họ là một vách núi thẳng đứng cao hàng trăm mét, phiến
đá lởm chởm, lùm cây um tùm, đây chính là “Dốc quỷ ám” theo lời đồn!
“Ở đó? Ở đó có lẽ nào… Không thể nào, không thể nào.” Kim Chấn Vũ lắc đầu
liên tiếp, rõ ràng là trong đầu ông ta đã nảy sinh một sự liên tưởng
hoang đường nào đấy, rồi lại tự mình phủ nhận, nhưng giọng nói ông ta đã không giấu nổi vẻ sợ hãi và nghi hoặc.
Tinh thần bình tĩnh và
quả cảm của Kim Chấn Vũ trong trận hỏa hoạn buổi tối hôm trước đã để lại ấn tượng sâu sắc cho La Phi, vậy này lúc này đây lại tỏ ra hốt hoảng,
khiến anh không khỏi thất vọng. Nhớ đến hôm qua nhờ người đối diện đi
tìm tung tích của Chu Vĩnh Quý, nhưng mãi không thấy kết quả, để đến nỗi rơi vào tình huống bị động như thế này, La Phi hỏi với giọng không hài
lòng: “Hôm qua ông đã đi những đâu tìm Chu Vĩnh Quý? Cái đảo Minh Trạch
to bằng này, ông ta có thể trốn đi đâu suốt cả ngày?”
Kim Chấn Vũ giải thích nghe vẻ tội nghiệp: “Trên đảo chỗ nào có người ở là tôi đã
tìm hết cả. Có người phản ánh buổi sáng đã trông thấy ông ta xuất hiện
gần động thạch nhũ, sau đó không ai biết được hành tung của ông ta nữa.
Đảo tuy không lớn, nhưng nếu ông ta chủ định trốn, thì cũng rất khó
tìm.”
Nói vậy cũng có lý, vả lại bây giờ truy cứu trách nhiệm
cũng chẳng có ích gì. La Phi đặt trọng tâm suy nghĩ vào bản thân vụ án,
anh ngẩng đầu nhìn về chỗ “Dốc quỷ ám” cách đó không xa, tự hỏi: “Ông ta mò ra đây để làm gì nhỉ?”
“Chưa chắc đã phải có chủ ý đến đây,
có thể chỉ là đi ngang qua.” –thấy La Phi đang vắt óc suy nghĩ, Lý Đông
đứng cạnh đó chen vào.
Đi ngang qua? Đúng là có khả năng này.
Nhìn vào tư thế ngã xuống của người chết để phán đoán, lúc đó hẳn ông ta đang đi về hướng đông để xuống núi, mà cửa hàng của Chu Vĩnh Quý vừa
hay nằm ở phía đông hòn đảo.
Khi ấy liệu có phải ông ta đang chuẩn bị về nhà?
Nếu phán đoán theo thời gian lúc ông ta chết, thì khi ông ta đặt chân đến
đây cũng đã nửa đêm rồi. Nếu đáp án đầu tiên là đúng, thì một vấn đề
khác có lẽ sẽ có ý nghĩa thực tế hơn? Ông ấy trở về nhà từ đâu? Có nghĩa là, trước đó ông ta đã đi đâu? Làm những việc gì?
“Có hai lối
rẽ?” –La Phi không rành địa hình rừng núi lắm, đối với những việc mình
không nắm chắc, anh chỉ có thể nhờ người khác giúp đỡ.
“Đi tiếp
lên trên là có một ngã rẽ.” –Kim Chấn Vũ trả lời. “Một đường thông ra
làng ở phía tây đảo, một đường thông lên núi. Đi xuống dưới là thông ra
làng ở phía đông. Con đường này thực ra là đường độc đạo nối liền làng
phía đông đến làng phía tây đảo.”
La Phi gật đầu. Người đối diện
nói vậy, trong đầu anh bắt đầu có một chút khái niệm. Hôm qua lúc đến
động thạch nhũ ở phía tây đảo, anh đã từng đi qua con đường này.
Vậy thì ngày hôm qua Chu Vĩnh Quý rốt cục đã đến ngôi làng phía tây hay là
trốn trong núi, hay là vẫn ở đâu đó gần động thạch nhũ? Nghi vấn này
hiển nhiên là không thể chỉ đứng đó suy nghĩ mà tìm được lời giải, La
Phi bắt đầu triển khai công việc theo mạch suy nghĩ của mình.
Trước tiên anh nói với Kim Chấn Vũ: “Anh vào làng tìm hiểu xem, cả phía đông
lẫn phía tây đều phải đến, phạm vi cố gắng càng rộng càng tốt. Một là
xác định lại xem hôm qua có ai trông thấy Chu Vĩnh Quý không. Hai là hỏi xem trong đêm qua có ai từng đi qua con đường này không, trên đường đi
có phát hiện ra điều gì bất thường không.”
Sau khi Kim Chấn Vũ
đi, La Phi tiếp tục giao cho cậu giúp việc đi tìm Tang Quân Dũng mượn
máy ảnh. Gia quyến người chết có mặt tại đây, thi thể đương nhiên không
thể để lạnh lẽo mãi nơi hoang vắng thế này được, hơn nữa trời cũng đã
sáng, đợi tin tức truyền đi, chắc chắn sẽ có rất nhiều người dân trên
đảo đến xem. Cần phải nhanh chóng lưu lại tài liệu để xử lý hiện trường
một cách ổn thỏa.
Quả nhiên chả mấy chốc, những người hiếu kì đã
kéo nhau đến con đường nhỏ này, vừa nhìn người chết vừa bàn tán xôn xao. Có lẽ họ chưa bao giờ nhìn thấy cảnh chết chóc đáng sợ như vậy.
Nghe tin vội đến còn có hòa thượng Đức Bình và đồ đệ của ông. Xem ra hòa
thượng Đức Bình có một vị trí rất cao trong lòng người dân trên đảo,
trông thấy ông đến, mọi người dạt ra hai bên, nhường đường cho ông lại
gần.
Hòa thượng Đức Bình chắp tay trước ngực chào La Phi, sau đó
quay sang khuyên giải Quách Quế Chi đang đau thương thống thiết: “Sinh
sinh tử tử đều là do mệnh trời, cái số đã đến, chỉ còn cách bằng lòng
với số phận mà thôi. Bà chị cũng đừng quá đau thương, có những chuyện
con người ta không thể nào thay đổi được.”
“Cái gì mà thiên mệnh? Tôi không tin, tôi thấy toàn là nhân họa thì có!” - giọng nói oang oang vừa rồi là của Tang Quân Dũng đang len vào giữa đám đông, cậu ta có vẻ
rất không hài lòng với quan điểm duy tâm của Đức Bình, nói một cách
chẳng nể nang, “Cái gì mà số với chả kiếp? Cứ vận vào tôi thử coi, để
xem ai làm gì được tôi nào!”
Đức Bình không tranh luận với cậu
ta, lắc đầu lùi lại một bước, sau đó đọc kinh phật trước thi thể Chu
Vĩnh Quý. Ông nhắm mắt lại, tay lần hạt xoàn, thần sắc từ bi hỉ xả.
Quách Quế Chi đứng cạnh đó vốn đã bình tâm đôi chút, lúc này chẳng biết bị
câu nói nào của hai người họ chạm đến nỗi đau, bèn gào lên thảm thiết.
La Phi không rảnh để xử lý những chuyện ồn ào như vậy, anh cầm lấy máy ảnh từ tay Tang Quân Dũng, chụp xong loạt ảnh hiện trường của người chết,
anh giơ máy về Dốc quỷ ám chụp “tạch tạch”.
Một vài người dân
trong làng có đầu óc nhanh nhẹn nhất thời nảy sinh sự liên tưởng nào đó
đối với cái chết của Chu Vĩnh Quý, nôn nóng muốn nói ra phát hiện của
mình, gây nên một sự nhốn nháo giữa đám đông. Mọi người đua nhau ngẩng
đầu, tuy không nhìn thấy điều gì đặc biệt, nhưng một cảm giác bất an khó tả đã bao trùm lên trong lòng mỗi người.