Sáng hôm sau, Tô Mộc Hy dậy thật sớm để vệ sinh cá nhân, thay đồ và trang điểm thật đẹp. Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm nên việc chăm chút ngoại hình rất quan trọng. Cô mặc trên người bộ váy công sở đen cùng áo sơ mi trắng chững chạc, mái tóc dài cột đuôi ngựa, gương mặt xinh đẹp trang điểm nhẹ, đi đôi giày cao gót đen 5 phân giúp tăng thêm chiều cao hạn chế 1m60 của cô.
Lúc cô xong xuôi bước xuống nhà thì Lãnh Mạc Thiên đã một thân âu phục chỉnh chủ ngồi uống cafe ở phòng khách. Thấy cô bước xuống, anh mỉm cười đứng dậy chỉnh lại vạt áo “Đi thôi!” Tô Mộc Hy nắm lấy tay áo anh “Đợi đã...”
- Sao vậy?
- Cà vạt của anh lệch rồi... - Cô nói rồi đưa tay lên chỉnh lại ngay ngắn giúp anh
Lãnh Mạc Thiên hơi sững lại, khoảng cách hai người lúc này rất gần. Anh còn có thể ngửi thấy mùi hương thơm nhè nhẹ từ người cô, khác hoàn toàn với đống mùi nước hoa của đám phụ nữ bên ngoài, thật thoải mái!
- Xin lỗi anh...không hiểu sao thấy cà vạt bị lệch là tôi không nhịn nổi mà chỉnh lại - Cô xoa xoa tóc có phần ngại ngùng nói.
Nghe cô nói điều đó giống như một thói quen vậy. Vậy trước khi mất trí nhớ, cô đã từng thắt cà vạt cho người đàn ông khác sao? Lãnh Mạc Thiên khó chịu nghĩ.
- Lãnh Mạc Thiên...Lãnh Mạc Thiên
- Há? - Anh giật mình thoát khỏi đống suy nghĩ linh tinh, ho khụ khụ vài tiếng, mặt lạnh kéo tay cô ra xe.
Ngồi yên vị trong xe, Tô Mộc Hy ngó ngó xung quanh “Wow, là Mercedes -Benz nha...này Lãnh Mạc Thiên, rốt cuộc anh có bao nhiêu tiền vậy?” người tài xế ngồi phía trên cười khẽ. Tiểu thư, bộ cô không biết cậu chủ được coi là tỷ phú tiền tiêu không hết sao?
- Nhiều không đếm được! - Lãnh Mạc Thiên nhếch môi kiêu ngạo nói
- Thích ghê - Cô ngưỡng mộ
- Rose
- Hửm?
- Từ bây giờ gọi tôi là Thiên
Cô ngạc nhiên nhìn anh còn người tài xế thì mồ hôi chảy ròng ròng. Cậu chủ đây là đang tuyên bố người yêu?
- Khụ, cô không thấy là đọc tên tôi dài lắm sao, gọi ngắn lại cho đỡ mệt - Anh có chút lúng túng quay mặt đi
- Ukm - Cô cười tươi gật đầu
Lãnh Mạc Thiên cũng cười theo, cô gái này thật là...không biết mình là ngoại lệ đâu đấy.
Đến Lãnh thị
Chiếc xe đỗ ngay trước cổng, hàng bảo vệ bên ngoài liếc mắt một cái cũng nhận ra đây là chiếc xe của chủ tịch. Nhanh nhẹn đứng thành hai hàng chuẩn bị chào đón. Người tài xế xuống xe rồi vòng ra sau xe mở cho hai người. Lãnh Mạc Thiên bước xuống, đám bảo vệ định đồng thanh chào thì thấy anh quay người đưa bàn tay ra.
Còn chưa hiểu chủ tịch đang làm gì thì một bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn giơ ra nắm lấy tay anh. Đám bảo vệ há hốc mồm, tay...tay là tay của...của con gái! Tô Mộc Hy nhẹ nhàng bước xuống dưới sự dẫn dắt của anh. Cô nhìn xung quanh, vẻ mặt kinh ngạc thốt lên “Tuyệt quá!” Lãnh Mạc Thiên mỉm cười “Vào thôi, cô chắc chắn còn kinh ngạc hơn nữa. Tô Mộc Hy cười gật đầu đi cùng anh vào trong.
Đám bảo vệ đồng loạt cúi người đồng thanh “Chủ tịch! Phu nhân!” Tô Mộc Hy giật mình toan quay lại giải thích thì Lãnh Mạc Thiên giữ tay cô lại kéo đi tiếp “Kệ đi!” cô chỉ biết bước nhanh theo anh, người đàn ông này...chân đã dài rồi còn bắt cô phải chạy theo.
Hai người đi vào sảnh tập đoàn, đám nhân viên đi đi đi lại hớt hải, tiếng động ồn ào rôm rả làm việc. Nhưng khi thấy chủ tịch cùng cô gái lạ mặt bên cạnh thì đồng loạt dừng lại nhìn chăm chú vào hai người. Sảnh lớn bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường. Lãnh Mạc Thiên không bận tâm, anh thản nhiên nắm tay Tô Mộc Hy dắt vào thang máy riêng của chủ tịch. Cửa thang máy khép lại, đám nhân viên ngay tức khắc xúm lại bàn tán.
- Tầng 95? Lãnh Mạc... - Tô Mộc Hy định gọi rõ họ tên anh ra thì khựng lại khi đụng phải cái liếc của anh. Cô cười hì hì - Thiên, anh xây nhiều tầng như vậy nếu có chuyện gì thì sao?
- Cô trù ẻo tập đoàn của tôi hả? - Lãnh Mạc Thiên búng trán cô một cái
- Ai ui...không có...tôi thắc mắc thôi mà - Cô bặm môi lườm anh.
- Đây là thang máy chuyên dụng của chủ tịch, sau này cô có lên xuống thì đi thang máy này
- Ukm
- Còn nữa, công việc của cô ở tập đoàn là do tôi giao cho, không được làm những việc khác
- Ukm
- Ngoan - Anh xoa đầu cô
- Tôi không phải là thú cưng mà sao anh cứ thích xoa đầu tôi vậy hả?
- Thích!
- Hứ!
Lãnh Mạc Thiên bật cười
Jacy nhận được thông báo anh đã đến liền nhanh nhẹn trang điểm lại, chỉnh lại trang phục trên người, chải lại mái tóc rồi đứng ngay ngắn ở thang máy chủ tịch. Tiếng “Ting” vang lên, cô ta chuẩn bị cất giọng ngọt ngào gọi “Chủ tịch” thì khựng lại.
Tô Mộc Hy vẻ mặt hậm hực đi ra, theo sau là Lãnh Mạc Thiên cười vui vẻ. Hai người đi thẳng vào phòng chủ tịch mà không màng đến cô thư ký đang đứng nghệch ra ở cửa thang máy. “Cạch” một tiếng cửa phòng đóng lại, Jacy mới hoàn hồn hoảng hốt nhìn cánh cửa gỗ đen đắt tiền đóng im ỉm kia. Người phụ nữ đó, cô ta là ai? Sao lại đi cùng chủ tịch? Có quan hệ gì với anh ấy? Mới nãy cô còn thấy anh cười rất vui vẻ? Đó là vị chủ tịch lạnh lùng tàn nhẫn ngày thường mà cô ta thấy sao? Rốt cuộc người phụ nữ kia là ai? Không được, không thể để cho cô ta quyến rũ Lãnh Mạc Thiên, vị trí Lãnh phu nhân, chỉ thuộc về cô mà thôi!!! Jacy lo lắng tự trấn an bản thân...
Trong phòng chủ tịch
“Cô còn định dỗi đến khi nào nữa?” Lãnh Mạc Thiên khoanh tay trước ngực, người dựa vào thành bàn chủ tịch. Tô Mộc Hy đang ngắm nghía căn phòng sang trọng đắt tiền, cô bĩu môi “Không thèm giận anh!” Lãnh Mạc Thiên lắc đầu cười, anh chỉ về phía một chiếc bàn “Chỗ của cô ở đó!”
- Hở? Tôi tưởng chỗ của tôi phải ở ngoài chứ!? Sao lại ở trong phòng anh?
- Cô là trợ lý của tôi đương nhiên phải làm việc trong phòng của tôi rồi
- Nghe lạ vậy... - Cô xoa cằm rồi như nhớ đến gì đó mà lên tiếng hỏi anh - mà cô gái xinh đẹp ban nãy là ai? Bạn gái anh à?
- Cô để ý? - Anh nhướn mày
- Tôi tò mò... - Cô ngồi xuống ghế bành của mình xoay xoay vài cái rồi chống cằm mỉm cười nhìn anh
- Cô ta là thư ký của tôi, không phải bạn gái - Anh lườm cô, nhàn nhạt trả lời
- Uầy, tiếc vậy...nhưng rõ ràng cô ta có thích anh đấy! Ban nãy đi qua cô ta, tôi còn cảm nhận thấy sát khí nữa...đáng sợ thật! - Cô xoa xoa hai cánh tay mình - Anh không quan tâm sao?
- Không - anh ngồi xuống ghế bành của mình, bắt đầu lấy tài liệu ra xử lý.