Độc Sủng Chị Dâu

Chương 123: Chương 123




“Đưa giải dược cho tôi!”

Tầm Thiên Hoan vươn tay, lúc này hỏi Lưu Thiên Niệm nghĩ gì, đúng vậy, chính là thiếu nợ cô!

Lưu Thiên Niệm lắc đầu, bất đắc dĩ nói:“Không có, tôi nghiên cứu thuốc, chưa bao giờ nghiên cứu giải dược. Hơn nữa, lần này, tôi cũng không biết phải làm như thế nào mới có thể giải, và, tôi hiện tại cũng không còn hứng thú nghiên cứu giải dược.”

Đôi tay của Tầm Thiên Hoan tại run nhè nhẹ, lông mi nhảy dựng nhảy dựng, ngực thật to phập phồng, sắc mặt, nhất thanh nhất bạch, ánh mắt kia, tựa hồ muốn đem trước mắt cái này tuấn mỹ như hoa nam tử cho thiêu đốt, đáng hận a đáng hận, rất đáng hận!!!

Nghi Lâm nhìn Lưu Thiên Niệm thì thầm:“Này, không phải anh nói thuốc này thể giải sao?”

“Nói là nói như vậy......” Lưu Thiên Niệm nhíu mày nói:“Chỉ là, anh vừa mới nghiên cứu chế tạo ra thứ này, anh lại bỏ thêm chút nguyên liệu, cho nên, khả năng giải là......”

Tầm Thiên Hoan nhìn lên bàn, giơ lên một ly nước, hất lên trên mặt hắn, trên khuôn mặt tuấn tú kia, rải đầy chất lỏng......

Lưu Thiên Niệm nhắm mắt lại, bất động thanh sắc, không giận cũng không hận chất lỏng, dinh dính từ gương mặt của hắn chậm rãi chảy xuống......

Đáng hận mà!

Nghi Lâm nhất thời luống cuống, tranh thủ thời gian chạy vội đến bên cạnh Tầm Thiên Hoan, lôi kéo cánh tay của cô nói:“Thiên Hoan Thiên Hoan, cô đừng kích động, tuyệt đối đừng kích động, người luôn luôn sẽ có lúc say lầm, tôi thay anh ấy xin lỗi cô, cô tuyệt đừng......” Trách anh ấy......

Lời này, Nghi Lâm thật sự không thể nói ra khỏi miệng, tự dưng anh ta hạ độc với Tầm Thiên Hoan, bảo sao người ta không trách?

Tầm Thiên Hoan lạnh nhạt nhìn cô:“Không cần phải cái gì?”

Nghi Lâm không khỏi cúi đầu:“Tôi thay anh ấy......”

Thân thể Tầm Thiên Hoan đờ đẫn, ánh mắt nhìn Nghi Lâm có chút khác thường, cô nói:“Tại sao cô phải nói xin lỗi với tôi?”

“Tôi......”

“Này, Nghi Lâm, lúc nào em lại thích nhận lỗi hết thế? Chuyện này, sai chính là

anh, em nhận lỗi làm gì?”

Nghi Lâm hung hăng bịt miệng anh ta:“Anh câm miệng cho em!”

“Vốn là......”

“Nhanh đi rửa mặt của anh đi, chán ghét!”

Lưu Thiên Niệm lúc này dường như mới kịp phản ứng, sờ lên mặt của mình, có chút không được tự nhiên, không thể không ôm mặt chạy vào bên trong Nhìn Lưu Thiên Niệm rời đi, Tầm Thiên Hoan thần sắc thay đổi, nhìn Nghi Lâm nghịch ngợm nói:“ Cô yêu hắn anh ta đúng không?”

Ngoại trừ là yêu thích, bằng không, sao cô ấy có thể ra mặt thay anh ta chứ?

“A......” Nghi Lâm hơi sững sờ, mặt không khỏi đỏ hồng, nói:“Cô nói bậy gì đấy?”

Tầm Thiên Hoan gõ lên trán của cô, nói:“Còn không thừa nhận!”

“Vốn......”

“Đừng nói với là cô tôi không thích anh ta, cô như vậy còn muốn giấu diếm được tôi sao?” Tầm Thiên Hoan nói:“Cho nên, cô cũng đừng lừa chính mình nữa.”

Nghi Lâm có chút bối rối, không muốn lại tiếp tục đề tài này nữa, ngược lại hỏi:“Cô kết hôn chưa?”

Tầm Thiên Hoan buông buông tay, nhìn Nghi Lâm nói:“Nhìn tôi giống người đã từng kết hôn sao?”

Nghi Lâm lắc đầu, sau đó không khỏi thở dài......

Tầm Thiên Hoan cong môi cười cười:“Nhưng mà, tôi đã có người trong lòng rồi.”

Nghi Lâm vẫn không thả lỏng nổi, nói:“Cô ngay cả kết hôn còn chưa có, cái loại xuân dược đáng nguyền rủa này nên giải thế nào đây, hết lần này tới lần khác tên kia chưa bao giờ chịu nghiên cứu giải dược, tức chết tôi, đây cũng là nguyên nhân tôi không dùng bản thân để làm thí nghiệm!”

Tầm Thiên Hoan còn có chút không dám tin:“Thật sự có xuân dược sao?”

Nghi Lâm gật gật đầu:“Ừm......”

“Chính anh ta nghiên cứu chế tạo?” __

“Ừm, đã từng có người thí nghiệm qua, đích thật là có tính chất trường kỳ.” Nghi Lâm nói:“Bất quá, người phụ nữ kia sau khi mang thai thì tốt rồi.”

“Cô ấy tên gọi là gì? Hôm nào có cơ hội đến gặp cô ấy.”

“Hình như tên Đường Tố.”

“A......”

“Cô sao vậy...... Hình như cô không quá lo lắng?”

“Cũng coi như không có gì phải lo lắng......” Tầm Thiên Hoan thở dài, nói:“Tôi hiện tại có uống hay không cũng giống nhau thôi.”

Bắc Diệc Uy cùng Tầm Tân Đồng cơ bản buổi tối mỗi ngày cũng sẽ không buông tha cô...... Ai......

“Có ý gì?”

Tầm Thiên Hoan kinh ngạc, tranh thủ thời gian nói:“Ngạch...... Không có gì.”

Sau khi rời khỏi quán bar, Nghi Lâm luôn mãi hướng Tầm Thiên Hoan xin lỗi nói:“Thiên Hoan, thật sự là ngại quá, tôi hiện tại cũng không biết nói cái gì cho phải, những điều này là do bởi vì tôi, nếu như không phải bởi vì tôi, cô sẽ không......”

Tầm Thiên Hoan vội vã giơ hai tay lên đầu làm biểu tượng xin ngừng:“Được rồi được rồi, Nghi Lâm, tôi đã nói với cô vô số lần, chuyện này kỳ thật cũng chỉ do ngoài ý muốn, nể tình dáng vóc của tôi và cô giống nhau, và ta lại hợp ý như vậy chuyện này tôi sẽ không so đo......”

Đúng vậy, cô đúng là nể tình Nghi Lâm mới không so đo cũng dã đàn ông gần như biến thái này, nếu không, cô nhất định sẽ cho tên này biết tay.

“Cám ơn cô......”

Tầm Thiên Hoan thở dài, đem Nghi Lâm kéo đến một bên, xác định Lưu Thiên Niệm chắc chắn nghe không được, mới nhỏ giọng nói:“Kỳ thật, hiện tại đàn ông đẹp trai thì có rất nhiều, cô không cần phải......”

Nghi Lâm cười, nói:“Người này rất đặc biệt......”

Tầm Thiên Hoan sững sờ, cô ấy nói thật sự có lý, yêu mến một người, làm sao có thể phân biệt đúng sai?

Lắc đầu, mình thật sự là......

Lưu Thiên Niệm không được tự nhiên nói:“Này, nha đầu, có thể đi chưa?”

Nghi Lâm tức giận đáp lại hắn một câu:“Chờ chút không được a?”

Lưu Thiên Niệm thổi thổi sợi tóc trên trán......

Hai người phụ nữ sau khi giúp nhau lưu lại số điện thoại di động, lúc này mới chuẩn bị rời đi.

Trước khi rời đi, Lưu Thiên Niệm quay đầu lại nhìn thoáng qua Tầm Thiên Hoan nói:“Kỳ thật...... Loại thuốc đó, có lẽ khoảng ba năm, hay năm năm có thể giải......”

Tầm Thiên Hoan khinh khỉnh, cái này không phải nói nhảm sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.