Độc Sủng Chị Dâu

Chương 122: Chương 122: Xuân dược có tác dụng trường kỳ




“Lưu Thiên Niệm!!”

Một thanh âm thanh thúy lại thêm vài phần phẫn nộ của một người con gái từ sau lưng mĩ nam vang lên, Tầm Thiên Hoan cùng người đàn ông kia đồng thời quay đầu lại......

Tầm Thiên Hoan hơi có men say, khi thấy khuôn mặt ấy, cô dùng sức trừng mắt nhìn, chăm chú nhắm lại một hồi rồi mở ra lần nữa, lại nhìn gương mặt dường như quen thuộc lại lạ lẫm đó, sau đó trở nên ngẩn ngơ

Cô đang nằm mơ sao?

Hay là cô đang soi gương?

Hai khả năng này gần như là không thể, mặc dù có khả năng, nhưng ở lúc này lại là không có khả năng.

Tầm Thiên Hoan hung hăng nhéo nhéo bắp đùi của mình, rất đau! Cô, thì ra là chứng minh, tất cả những chuyện này, đều là sự thật! Trước mắt đích xác có một cô gái giống mình như đúc!

Kỳ thật, ba người vào lúc này cũng đã ngơ ngẩn, nhìn vào hai gương mặt giống nhau như đúc.

Ba người ngồi chung một bàn, ngồi ở đối diện Tầm Thiên Hoan ngoại trừ Lưu Thiên Niệm tuyệt mỹ kia ra còn có một thư kí giống y như đúc.

Tầm Thiên Hoan bưng chén lên, uống một hớp nhỏ, à, cô không dám uống rượu.

Buông ly xuống, Tầm Thiên Hoan hướng hai người đối diện cười cười, sau đó, đem ánh mắt cố định trên mặt cô bé, hỏi:“Chắc hẳn, cô chính là Nghi Lâm?”

Cô bé tên gọi Nghi Lâm kia, cũng có chút không được tự nhiên cũng nở nụ cười nói:“Tôi là Nghi Lâm.”

Sau đó cô gái hung hăng trừng mắt liếc nhìn chàng trai bên cạnh

Tầm Thiên Hoan cảm thán:“Thật đúng là không thể tưởng tượng nổi, không nghĩ tới trên thế giới này, còn có một người giống tôi như vậy!”

“Đúng vậy, vừa rồi tôi còn cho là mình đang nằm mơ.”

Tầm Thiên Hoan mỉm cười, nhìn hai người đối diện, chú ý nói:“Hai vị...... Là bạn?”

Nghi Lâm cười càng ngày càng không được tự nhiên, Tầm Thiên Hoan rõ ràng trông thấy cô đang cố gắng giữ khoảng cách với chàng trai bên cạnh, như là sợ chạm phải thứ bẩn thỉu gì đó, cô cười đầy bối rối:

“Tạm… Xem như thế đi. Chúng tôi từ nhỏ...... Cùng nhau lớn lên.“

Tầm Thiên Hoan lần nữa cảm thán lắc đầu, nói:

“Thật sự là không thể tưởng được, người cùng nhau lớn lên từ nhỏ cũng sẽ nhận lầm......” Tầm Thiên Hoan bỗng nhiên dừng lại, giống như chợt nhận ra mình đã nói sai rồi lời nói xoay chuyển, thanh âm thanh thoát hướng Nghi Lâm cười nói:“Trên thế giới này, nếu thực sự yêu mến một người, cho dù là nhắm hai mắt cũng đều nhận ra đối phương Nghi Lâm, cô thấy tôi nói có đúng không?”

Tầm Thiên Hoan nhìn ra, Lưu Thiên Niệm này chắc chắn rất yêu mến Nghi Lâm!

Đúng vậy, cô nhìn gã tên Lưu Thiên Niệm này không thuận mắt, được rồi, cô thừa nhận, mắt cô có vấn đề!

Tầm Thiên Hoan vừa nói xong, Nghi Lâm lập tức vỗ tay:“Đúng, nói quá đúng!”

“Nếu là hai người yêu nhau, phải đối xử thật tình tôn trọng lẫn nhau, không hề có chút mục đích tính toán nhau, đặc biết phải tôn trọng đối phương......”

“Đúng vậy đúng vậy......”

“Giữa hai người yêu nhau, phải nên......”

“Đúng vậy đúng vậy......”

Tầm Thiên Hoan lách ca lách cách nói một tràng......

Nghi Lâm chỉ còn thiếu nước chạy nhanh đến ôm siết Tầm Thiên Hoan!

“Thiên Hoan, ai, tôi cảm thấy chúng ta không chỉ có hình dạng giống nhau, lại còn hợp nhau như vậy, sao chúng ta không quen nhau sớm một chút nhỉ?”

Chính xác, giữa hai người có loại cảm giác là gặp nhau quá muộn!

Hai cô gái kích động cười to, đem chàng trai cực kì tuấn mỹ bên cạnh bỏ sang một bên, không để ý tới.

Trong ẩn ý của hai cô gái, rõ ràng nhằm vào Lưu Thiên Niệm hắn mà!

Thoải mái niềm nở một phen sau, Tầm Thiên Hoan đột nhiên thu lại nụ cười, nhìn chằm chằm vào Lưu Thiên Niệm, âm thanh lạnh lùng nói:

“Này.”

Lưu Thiên Niệm lúc này đối với Tầm Thiên Hoan cũng là không ấn tượng tốt gì, người phụ nữ này cũng quá hiển nhiên đi? Rõ ràng biết rõ hắn yêu mến Nghi Lâm, rõ ràng đang có mặt hắn, đổ ập xuống đem hắn chỉ trích một phen, âm thầm lẫn công khai giễu cợt công kích về hướng hắn! Tức giận đến mức hắn nghiến răng, đè xuống một bụng không vui, nhìn thấy Tầm Thiên Hoan, nói:“Chuyện gì?”

“Anh mới vừa nói tới cái gì...... Cái gì......‘Hàng đêm mất hồn’”

Nghe tên, đã biết không phải là cái thứ gì tốt!

Tầm Thiên Hoan vừa nói như vậy, Lưu Thiên Niệm còn chưa kịp lên tiếng, Nghi Lâm đã kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Tầm Thiên Hoan nói:“Làm sao cô biết?”

Tầm Thiên Hoan liếc mắt dò xét Lưu Thiên Niệm:“Anh ta nói mà...... Đó là cái gì gì đó?”

Vẻ mặt Nghi Lâm ngưng trọng hẳn lên, nhìn Lưu Thiên Niệm thì thầm:“ Này, anh không có đem thứ đó......”

Vẻ mặt Lưu Thiên Niệm tức thì phức tạp tay đặt ở trên môi, giả ho một tiếng, nói:“Cái kia......”

Nghi Lâm nhìn vẻ mặt của hắn, cảm thấy có điều bất thường, lập tức nói:“Lưu Thiên Niệm, anh sẽ không đem thuốc...... Cho cô ấy uống chứ?”

Nghe thanh âm Nghi Lâm sốt ruột như thế, làm Tầm Thiên Hoan cũng không khỏi nhíu mày.

Vẻ mặt Lưu Thiên Niệm có chút ảo não, lông mày cau chặt, ậm ừ nửa ngày, mới nói:“Ban nãy anh ngộ nhận cô ấy là em......”

Nghi Lâm kinh ngạc, trong mắt đúng là hối hận không cách nào vãn hồi.

Trừng mắt nhìn Lưu Thiên Niệm, tức giận nói:“Gã chết tiệt này, anh rảnh rỗi nghiên cứu mấy thứ đó làm gì? Muốn dùng em làm thí nghiệm cũng thôi đi, anh rõ ràng......”

Lưu Thiên Niệm cúi đầu, trên gương mặt đẹp như tranh vẽ thoáng nét u sầu. Con người mà, khó tránh khỏi phạm sai lầm......

“Các người đang nói cái gì? Đó là loại thuốc gì?!” Tầm Thiên Hoan suy đoán, nói:“Không phải là...... Xuân dược chứ?”

Nghi Lâm rất là mất tự nhiên xoay đầu lại nhìm Tầm Thiên Hoan.

Lưu Thiên Niệm cực kì bối rối ngẩng đầu nhìn cô.

Hai người đồng thời...... Nhẹ gật đầu!

Tầm Thiên Hoan vỗ bàn, lớn tiếng nói:“Cái gì?!”

Đã nói đến nước này rồi, Nghi Lâm nuốt nước miếng, tiếp tục nói:“Hơn nữa...... Lại là loại…. Có tính trường kỳ......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.