Độc Sủng Chị Dâu

Chương 29: Chương 29




“Chị là chị em. Tân Đồng, chuyện này vĩnh viễn không bao giờ có thể trở thành sự thật.”

“Chị? Chị thì sao? Ai quy định chị em không thể yêu nhau? Cứ coi như có quy định đi, thì ta cũng có thể phá quy định. Quy định cũng không cản được em yêu chị….”

“Chị không yêu em.” Tầm Thiên Hoan lạnh lùng nói: “Nếu em thật sự yêu chị, em hãy tôn trọng ý kiến của chị. Em cứ thế này chỉ càng đẩy chị vào vực sâu.”

Ép cô chính là ích kỷ!

Cặp lông mi xinh đẹp của Tầm Tân Đồng run rẩy, khuôn mặt trắng nõn thoáng hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Nhưng làm sao bây giờ? Em cũng không không chế nổi chính mình.”

Một lát sau, hắn chậm rãi buông lỏng Tầm Thiên Hoan ra.

Tầm Thiên Hoan vừa được tự do liền nhanh chóng cách ra vài bước, cảnh giác nhìn Tầm Tân Đồng, sẵn sàng chạy trốn, chỉ nói: “Em nhất định có thể!”

Không nói thêm gì nữa, Tầm Thiên Hoan lập tức chạy khỏi căn phòng này, để lại Tầm Tân Đồng sững sờ đứng đó.

Có thể? Hắn thực sự có thể quên cô sao? Có thể quên tình cảm điên đảo bao năm đó sao? Hắn không phải chưa bao giờ thử cố gắng khống chế chính mình, nhưng hắn thật sự không làm được……. Có lẽ, phải nói chính xác, là hắn không muốn…….

“Yêu đương vụng trộm với ai sao? Sao chạy từ phòng ra mà lại bối rối như vậy?”

Bắc Khả Uy khoanh tay trước ngực, tựa bên tường, liếc xéo cô, ngữ khí làm như cố ý lại vô tình trêu ghẹo.

Tầm Thiên Hoan cuống quýt dừng bước, quẫn bách nhìn Bắc Khả Uy, toàn thân bất an, chột dạ: “Anh, anh đứng ở đây mà nói gì vậy?”

Bắc Khả Uy tùy ý nhún nhún vai: “Nói đùa thôi mà, sao lại tưởng thật vậy?”

“Chẳng nói được một lời hữu ích!”

Bắc Khả Uy nheo mắt: “Tôi hôm nay đắc tội gì với cô sao?”

Tầm Thiên Hoan đang chuẩn bị đáp lời, lại nghe thấy tiếng mẹ gọi từ trong bếp: “Tân Đồng, Tân Đồng à!”

Một lúc sau, chỉ thấy cửa phòng Tầm Thiên Hoan vừa mới đóng lại một lần nữa lại bị mở ra, đáy mắt Bắc Khả Uy bỗng trở nên thâm sâu, Tầm Tân Đồng mặt không biểu tình đi ra, biểu lộ lãnh đạm, coi như không nhìn thấy Bắc Khả Uy và Tầm Thiên Hoan đi thẳng vào bếp….

Con ngươi Bắc Khả Uy thâm thúy, phút chốc bắt lấy bả vai Tầm Tân Đồng, mỉm cười nói: “Cậu chắc hẳn chính là….em vợ tôi? Lần đầu gặp mặt, không chào hỏi sao?”

Hôm tổ chức hôn lễ Tầm Tân Đồng cũng không tham gia.

Tầm Tân Đồng nhàn nhạt liếc qua Bắc Khả Uy: “Chào anh rể.”

Bắc Khả Uy ý vị thâm sâu nói: “A, xin chào, từ nay về sau xin chỉ giáo nhiều.”

Tầm Tần Đồng bĩu môi: “Không dám. Mẹ gọi tôi có việc, xin lỗi không nói chuyện tiếp được.”

Tầm Tân Đồng lạnh nhạt bỏ đi.

Tầm Thiên Hoan vẫn một mực cúi đầu trầm mặc.

Bắc Khả Uy khóe môi cong thật sâu, ngữ khí cũng thật sâu: “Em trai của cô…. Thật là thú vị.”

Tầm Thiên Hoan nghe vậy rất là mẫn cảm, thản nhiên nói: “Anh không cần phải như vậy, em trai tôi vốn là như thế.”

Bắc Khả Uy lông mày nhướn lên: “A, phải không?”

——

Trên bàn cơm.

Ba Tầm Thiên Hoan hồ hởi cười nói: “Thật vui nha. Lần đầu cùng Thiên Hoan về nhà, được mẹ đích thân trổ tài nha.”

Mẹ Tầm Thiên Hoan lườm ông, sau đó nhìn Bắc Khả Uy nói: “Tay nghề của mẹ cũng bình thường thôi, hôm nay để con chịu thiệt rồi.”

Bắc Khả Uy cười: “Đâu có, được mẹ đích thân nấu cho ăn là phúc khí của con, đâu phải là thiệt thòi.”

Tầm Thiên Hoan ở bên cạnh vuốt vuốt trán, thật là chán, ăn thì cứ ăn, sao lại phải khách sáo như vậy?

Đũa dừng lại, lại mặc kệ mọi người nói, bắt đầu ăn!

Ba Tầm Thiên Hoan ngẩn người, lại không hiểu ý Bắc Khả Uy đang nói gì, đành phải nói: “A, ăn cơm ăn cơm đi, ha ha.”

Tầm Tân Đồng gặp một ít thức ăn đặt vào trong bát Tầm Thiên Hoan, nói: “Chị, chị thích nhất là ăn thịt kho tàu, mẹ làm thịt kho tàu thì độc nhất vô nhị đấy.” Thật ra phải nói, dù Bắc gia nhiều tiền, nhưng Tầm Thiên Hoan vẫn thích nhất là thịt kho tàu mà chỉ có Tầm gia mới có!

Động tác của Tầm Tân Đồng vấn thản nhiên bình thường như ngày xưa, nhưng ở hoàn cảnh này lại hơi quái dị. Mẹ Tầm Thiên Hoan nửa đùa nửa thật nói: “Tân Đồng, chị con đã lấy chồng rồi, việc này không cần con phải làm nữa đâu…..”

Tầm Tân Đồng không nói gì, ánh mắt tối dần.

Tầm Thiên Hoan sững người.

Bắc Khả Uy ánh mắt lóe lên, phản ứng nhanh chóng, gắp một miếng thịt kho tàu trong mâm đặt vào bát Tầm Thiên Hoan, nói: “Em thích ăn thì ăn nhiều một chút.”

Tầm Tân Đồng ánh mắt đen không thấy đáy, mặt không biểu tình.”

Bắc Khả Uy trong lòng thật vui vẻ.

Tầm Thiên Hoan đem thịt trong bát gắp trở lại, nói: “Con bây giờ không thích ăn thịt kho tàu.”

Trong lời nói có ý, Tầm Tần Đồng bỗng nhiên nắm chặt tay, ẩn ẩn tràn ra một cảm giác nặng nề.

Tầm Thiên Hoan như vậy khiến hai vị trưởng bối có chút xấu hổ, đành phải nói: “Thiên Hoan, không thích ăn thịt kho tàu vậy ăn cái khác đi. Trên bàn toàn món con thích ăn đấy.”

Tầm Thiên Hoan khẽ cười: “Vâng.”

Cứ như vậy ăn cơm, một lúc sau Tầm Thiên Hoan nói: “Ba, mẹ, con muốn bàn với ba mẹ một chuyện.”

Ba Tầm Thiên Hoan nghi hoặc: “Chuyện gì?”

Tầm Thiên Hoan đặt đũa xuống, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Con muốn để Tân Đồng đi du học.”

Du học, đây là biện pháp duy nhất cô có thể nghĩ ra…..

“Lạch cạch!” Đôi đũa trong tay Tầm Tân Đồng đột nhiên rơi xuống, sắc mặt thoắt đổi. Nhưng chỉ một lát lại khôi phục lạnh nhạt, lặng im không nói.

Mẹ Tầm Thiên Hoan khó hiểu hỏi: “Vì sao đột nhiên lại muôn Tân Đồng đi du học?”

Tầm Thiên Hoan cười cười: “Không phải đột nhiên. Con vẫn luôn suy nghĩ việc cho Tân Đồng đi du học. Ba, ý ba thế nào?”

Ba Tầm Thiên Hoan nặng nề: “Du học….”

“Chuyện tiền nong ba không phải lo, con sẽ lo! Đúng rồi, con sẽ dùng tiền của mình!”

Không phải tiền của Bắc gia!

Ba có chút do dự: “Không phải là chuyện tiền, mà là….”

Ba muốn xem ý của Tân Đồng….

Tầm Tân Đồng trầm mặc nhìn Tầm Thiên Hoan, nhìn thật kỹ, thật lâu, anh mắt phức tạp làm Tầm Thiên Hoan từ trong lòng tràn ra toàn thân một cỗ lạnh lẽo….

Tầm Tần Đồng đột nhiên mỉm cười, nụ cười lạnh lẽo: “Chị hy vọng em đi?”

Mẹ Tầm Thiên Hoan tưởng con hiểu lầm, nói: “Chị con có ý tốt, cho con ra nước ngoài học chuyên sâu, đây là chuyện tốt nha Tân Động, cũng là ý tốt của chị con!”

“Chuyện tốt….?” Tầm Tân Đồng lạnh nhạt: “Thật sự là chuyện tốt, cũng là “ý tốt” của chị….”

Tầm Thiên Hoan nhanh chóng nói: “Vậy em đồng ý rồi?”

Tầm Tân Đồng vẫn nhìn Tầm Thiên Hoan chăm chú, không cho người khác nhìn thấy được hắn đang suy nghĩ gì, cũng theo sự trầm mặc của hắn mà suy nghĩ…..

Tầm Tân Đồng yên lặng nhếch môi: “Được, em đồng ý.”

——-

Tầm Tân Đồng không thể nghĩ ra cô lại nghĩ ra chiêu này.

Trong tâm mưa gió dồn dập….. Như lá rách đứt cuống….

Hắn đã đồng ý, đồng ý một cách đơn giản, nhưng không thể chứng minh được hắn có xuất ngoại được hay không, hoặc nếu xuất ngoại hắn có thể làm chuyện gì….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.