Độc Sủng Chị Dâu

Chương 30: Chương 30




“Tầm gia các người thật thú vị!” Vừa về tới Bắc gia, Bắc Khả Uy tựa như thay đổi ngay lập tức, trên mặt chẳng còn một chút vui vẻ, chỉ còn ý châm chọc.

Tầm Thiên Hoan rất chán ghét giọng nói đùa cợt của hắn, vì vậy lạnh lùng trả lời: “So với Bắc gia các người còn kém xa!”

“Nói như vậy cô hiểu rất rõ Bắc gia sao?”

Tầm Thiên Hoan liếc mắt: “Vậy anh hiểu rất rõ Tầm gia chúng tôi sao?”

Bắc Khả Uy nhắm mắt lại, không muốn tiếp tục chủ đề nhàm chán này, chỉ nói:“Hiện tại chuẩn bị bị, buổi tối còn phải tham gia một vũ hội.”

“Tôi không muốn đi.” Tầm Thiên Hoan vẻ mặt không vui, cúi đầu, nhưng, cô biết rõ chuyện này, cônhất định là làm không chủ được, Bắc Khả Uy đã nói ra miệng, vậy cô nhất định phải đi !

Bắc Khả Uy thản nhiên nói:“Đó là một vũ hội kinh doanh thôi, cần phải đi, nhưng, chỉ cần cô chịu đi, thì cô không cần phải làm gì hết.”

Tầm Thiên Hoan có chút kinh ngạc nhìn xem Bắc Khả Uy, lần này, thật đúng là lần đầu tiên, hắn ngược lại không sử dụng quyền lực đàn ông chủ nghĩa gì đó để bắt buộc cô, cô thật đúng là có chút không quen, hít một hơi, không nói lời nào, xoay người đi trở về phòng, vừa đi vừa suy nghĩ nên mặc quần áo gì.

Tầm Thiên Hoan một thân lễ phục màu đen, vai trần rất hợp mốt, một đôi giày cao gót tinh sảo, trên bàn tay nõn nà mang một bộ bao tay ren viền đăng-ten, càng làm nổi bật thêm làn da trắng nõn nà, trước khe ngực bồng bềnh có đính một viên kim cương bạch kim18 ca-ra, hào quang bắn bốn phía, mái tóc dài xõa trên tấm lưng trần thon thả nuột nà…. Cô quả là môt báu vật! Ách, bất quá, điều kiện tiên quyết là, không nên nhìn khuôn mặt......

Bắc Khả Uy khoanh hai tay trước ngực, dùng một bộ dáng cao cao tại thượng nhìn kỹ cô, nói: “Nếu không nhìn mặt cô, thì cũng không tệ lắm.”

Tầm Thiên Hoan trợn trắng mắt, nói:“Thích thì không nhìn, thất thần gì chứ? Còn nữa, có đi hay không!”

Mắt Bắc Khả Uy thâm trầm, vẻ mặt buồn bực:“Tôi không phải đang đợi cô sao?”

Ách...... Hình như là vậy.

Tầm Thiên Hoan hếch lên môi:“Đi thôi.”

Nói xong, vén váy khom người lên xe, Bắc Khả Uy cũng theo đuôi phía sau.

Rất ít tham gia vũ hội, không đúng, trên cơ bản Tầm Thiên Hoan cô hoàn toàn không từng tham gia qua những vũ hội quý tộc của các nhân vật nổi tiếng, cho nên, khẩn trương là điều dễ hiểu.

Đầu tiên, không nói tất cả đều là nhân vật nổi tiếng quý tộc, mỹ nữ thì nhiều như mây cách ăn mặc của mình tuy coi như không tồi, bất quá, gương mặt mình như thế này đương nhiên là sự thật không thể nào thay đổi, chỉ mong, chỉ mong tại vũ hội đừng làm ra sai lầm gì mới tốt, bằng không, mặt mũi mắt hết là cái chắc, ghi chú rõ, cô tuyệt đối không phải vì mặt mũi của Bắc Khả Uy, cô tuyệt đối là vì chính mình.

......

“Làm gì vậy?”

Tầm Thiên Hoan nghi hoặc nhìn Bắc Khả Uy đứng ở phía trước không đi, bàn tay chống tại bên hông, mới đầu nghi hoặc lập tức tan thành mây khói, cô lập tức hiểu được, khẽ cau mày:“Nhất định phải thế sao?”

Muốn cô kéo tay của hắn đi vào, thì đúng ra nên là như vậy hắn bây giờ là Bắc Khả Hâm, mà thân phận của cô là vợ của hắn, nói như thế nào đi nữa đi như thế vào vũ hội, về sau phải luôn giữ bộ dáng như vậy, chẳng qua thật sự cô không quen,

Hơn nữa, đối tượng lại là một gã em chồng đáng giận như hắn.

Bắc Khả Uy có chút cau mày, động tác không thay đổi, ý bảo cô tranh thủ thời gian, nói:“Không phải ngay cả tay tôi cô cũng không dám chạm vào chứ? Hay là cảm thấy nam nữ thụ thụ bất thân?”

Nếu như trong miệng có một ngụm nước, Tầm Thiên Hoan nhất định sẽ lập tức phun ra.

Nam nữ thụ thụ bất thân? Hiện tại đã là thời đại gì rồi, Tầm Thiên Hoan cô cũng không phải bà già cổ lổ sĩ.

“Tôi xin anh đó, tôi là không muốn nắm tay của anh thôi!”

Bắc Khả Uy ngữ khí nhàn nhạt:“Thật sao?”

Tầm Thiên Hoan hít một hơi,, liếc nhìn Bắc Khả Uy, sau đó kiên trì vòng quanh tay hắn, ánh mắt bình tĩnh, hất cằm lên, rảo bước tiến vào vũ hội......

Vũ hội phô trương tương đối lớn, xa hoa truỵ lạc, người thì muôn hình muôn vẻ, nguyên một đám nam nữ trẻ tuổi mặc lễ phục quý báu cùng đồ trang sức bằng đá quý lấp lánh, đập vào mắt có thể nói hoàn toàn hoa hoa lệ lệ, tựa hồ bất cứ điểm nào trên người cũng đều phát sáng lấp lánh, trong tay một cái ly uống rượu, dụm năm tụm ba cười cười nói nói......

Bắc Khả Uy cùng Tầm Thiên Hoan đến hiện trường lập tức hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người, Bắc Khả Uy cười nhẹ, nhưng bên dưới nụ cười đó, hoàn toàn không ai biết hắn đang suy nghĩ gì, mà Tầm Thiên Hoan tại trong tích tắc này, thân thể đột nhiên khẩn trương lên, bước chân run rẩy, có dấu hiệu lui bước, cánh tay Bắc Khả Uy kẹp lấy tay của cô, cười nhẹ, từng bước một tiếp tục đi lên phía trước......

“Oa, thật không hỗ là Bắc gia Đại thiếu gia, đích xác rất tuấn tú a!”

“Nhưng cô gái bên cạnh anh ta là ai?”

“Mặt mũi xấu quá......”

“Nghe nói là vợ mới cưới của Bắc Khả Hâm.”

“Bắc Đại thiếu gia thật đáng thương......”

Những nghị luận này đều rất lớn, tất nhiên là lọt vào tai Tầm Thiên Hoan, trong nội tâm âm thầm chế giễu, những nhân vật quý tộc nổi tiếng này, bất quá cũng là người thích nói chuyện huyên thuyên tục tằng, chỉ là bề ngoài hoa lệ thôi, thật sự đáng buồn cho đám người này a!

Bắc Khả Uy vừa bước vào, lập tức có vài người bước đến chào hỏi, a dua nịnh hót......

“Bắc thiếu gia, phi thường vinh hạnh có thể quen biết anh, tôi là xx tập đoàn xx......”

......

“Bắc thiếu gia, tôi là Trương Danh Vinh xí nghiệp‘Danh nghệ’ trước kia có cùng quý công ty hợp tác......”

......

“Vị này chính là bắc Thiếu phu nhân sao? Y phục phu nhân hôm nay lộng lẫy quá, rất thích hợp với ngài a......”

......

Vũ hội này vó quá nhiều người, hoa mắt, Tầm Thiên Hoan đột nhiên cảm thấy có chút buồn bực, liền tìm cớ, đem Bắc Khả Uy ném cho những người kia, tự mình đi ra ngoài......

Tầm Thiên Hoan lướt qua đám người, xuyên qua hành lang, trong lúc này ngược lại yên tĩnh nhiều hơn, chỉ có thỉnh thoảng vài người ngẫu nhiên lướt qua, Tầm Thiên Hoan một đường đi thẳng về phía trước, hoàn toàn không có chú ý tới sau lưng có một người đang theo sát tại phía sau......

Tầm Thiên Hoan đi vào buồng vệ sinh, không có bước vào WC, chỉ dừng lại ở trước gương bên ngoài, soi soi, vô tình, hai gò má hình cầu, cái cằm bẹt, thật đúng là không khác gì quả bí đỏ, thở dài, sau đó đem ánh mắt dần dần dời xuống, khá tốt, dáng người cũng không tồi.

Tầm Thiên Hoan chán đến chết soi vào gương, đột nhiên, ánh mắt Tầm Thiên Hoan chú ý tới có một bóng người trong gương, Tầm Thiên Hoan bỗng nhiên quay đầu lại,

Ánh mắt lại đều bị một bóng đen bao phủ, một hơi thở quen thuộc phả vào mặt, Tầm Thiên Hoan lập tức biết là ai, không có giãy dụa, chỉ là khó hiểu:“Tịch, sao anh lại ở đây?”

Chỉ thấy Âu Dương Tịch tuấn mỹ ôm eo của cô, không thể chờ đợi được cúi xuống hôn cô, hơi thở có chút hổn hển, làm như đói khát thật lâu, khi vừa chạm vào Tầm Thiên Hoan ngay lập tức đã tìm được dòng suối mát, nhiệt liệt và điên cuồng chiếm hữu, bàn tay bên hông siết chặt eo cô, thỉnh thoảng cao thấp vỗ về chơi đùa, gặm ở môi của cô, đầu lưỡi xông vào trong miệng của cô, tùy ý vơ vét chất mật của cô...... Một mạch hôn đến khi gò má cô nổi lên ửng hồng, hắn mới buông cô ra, lại lập tức hôn cổ của cô, nhiệt tình hôn, mang đến cho Tầm Thiên Hoan từng đợt khoái cảm, nhịn không được bật ra rên rỉ:“A ~~~”

Lễ phục Tầm Thiên Hoan là đai đeo hơn nữa bờ vai để trần, bầu vú no đủ, vốn là như ẩn như hiện, mạnh mẽ đem hai dây đeo giật xuống, lễ phục mắt thấy chảy xuống......

Vào lúc lý trí sắp bị khoái cảm bao phủ, Tầm Thiên Hoan yêu kiều rên rỉ:“Tịch, đừng ở chỗ này...... Để cho người ta thấy được không tốt......”

Âu Dương Tịch vùi đầu hôn lên bầu ngực trắng mịn trần trụi mềm mại đã lộ ra ngoài, hơi thở hổn hển, chứng minh hắn đã là dục hỏa đốt người:“Thiên Hoan, anh hôm nay nhịn không được......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.