Độc Sủng Điền Viên Man Thê

Chương 57: Chương 57: Nắm Lấy Nhị Đương Gia Bất Định




Xem xong nguồn nước, Bạch Tiểu Mễ quan sát xung quanh, tìm nơi để đào ao, đến lúc đó dẫn nước suối vào ao, mặt khác lại làm một ống dẫn từ ao, khi ao đầy thì nước sẽ tự động chảy ra ngoài, như vậy nước trong ao sẽ duy trì mức ổn định.

Nhị đương gia đi theo, không nói một lời, cứ như vậy nhìn nàng, nhưng nhìn mãi hắn vẫn không phát hiện ra nữ nhân này có điểm nào không ổn, xem ra nàng ta thật sự chỉ muốn làm ruộng.

Có lẽ do mình nghĩ nhiều, nghĩ đến Đại ca cũng là người thông minh cơ trí, nếu nữ tử này có ý đồ xấu, chẳng phải Đại ca mình đã sớm giải quyết nàng ta rồi sao?

Nhị đương gia lại nhìn về phía người nữ tử tâm tình đang vui sướng, bởi vì vui sướng mà trên mặt hiện lên nụ cười rực rỡ, khiến khuôn mặt vốn tinh xảo lại xinh đẹp thêm vài phần, tà dương nhàn nhạt chiếu trên mặt, hình thành một tầng sáng nhạt, đẹp làm người ta khó dời mắt.

“Nhị đương gia, ngày mai có thể cho phép ta mang hơn hai trăm người ra ngoài khai hoang được không?” Người nhiều sức cũng lớn, Bạch Tiểu Mễ không muốn kéo dài thời gian, khối đất kia chắc chắn tốt, tuy không đủ phì nhiêu nhưng sau khi nàng khai hoang xong sẽ tính toán thiêu tro rơm rạ để làm tăng độ dinh dưỡng cho đất.

“Được!” Nhị đương gia cất tiếng trả lời, đối với ánh mắt đang chờ mong của nàng, thản nhiên gật đầu một cái, dường như người vừa nhìn chằm chằm quan sát người ta không phải là hắn vậy.

“Vậy Nhị đương gia có thể phái người đi mua hộ ta hạt thóc giống được không?” Bạch Tiểu Mễ tiếp tục hỏi.

“Được!” Nhị đương gia không nhìn nữ tử bên cạnh, thẳng tắp đi về phía trước, chẳng qua lúc này tốc độ không nhanh như lúc trước, Bạch Tiểu Mễ cũng không tốn sức nhiều.

Bạch Tiểu Mễ có chút bất ngờ nhìn về phía Nhị đương gia, nàng phát hiện hôm nay Nhị đương gia nói chuyện rất khá, chẳng lẽ đã cảm động tâm tư suy nghĩ của mình vì Hắc Phong trại, Bạch Tiểu Mễ nghiêng đầu nhìn Nhị đương gia, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra biểu cảm khác, nhưng cái gì cũng không thấy, Nhị đương gia vẫn giữ vẻ mặt than lạnh lùng.

Không nghĩ ra vì sao, Bạch Tiểu Mễ cũng lười nghĩ, vui vẻ hài lòng đi phía sau Nhị đương gia cùng trở về, khi trở lại Hắc Phong trại thì màn đêm đã buông xuống.

Cả ngày bận rộn cuối cùng cũng xong, ăn xong bữa tối, Bạch Tiểu Mễ tắm rửa qua liền vui vẻ lên giường, ngày mai dẫn nhiều người đi khai hoang? Phải giữ gìn sức khỏe.

A! Đúng rồi, đầu tiên phải lập bản vẽ kế hoạch, đến lúc đó chỉ cần tìm người trông coi là được rồi, nghĩ như vậy, Bạch Tiểu Mễ lập tức từ trên giường nhảy xuống, bật đèn trên bàn bắt đầu phác thảo.

Đợi đến khi phác thảo xong bản vẽ kế hoạch thì trời đã vào khuya, Bạch Tiểu Mễ duỗi thắt lưng, lập tức đi ngủ.

Có lẽ do có việc làm, người luôn thích ngủ nướng như Bạch Tiểu Mễ tờ mờ sáng đã rời khỏi giường, trên mặt tuy có chút mệt mỏi, nhưng lại phi thường hưng phấn.

Bạch Tiểu Mễ rửa mặt xong, ăn qua bữa sáng rồi chạy ngay đến cửa sân phòng Nhị đương gia.

A! Bạch Tiểu Mễ vừa mới tới gần sân phòng Nhị đương gia chợt nghe thấy thanh âm vung kiến, vừa nghe đã biết Nhị đương gia đang luyện kiếm, Bạch Tiểu Mễ cũng không nghĩ nhiều trực tiếp bước tới.

Vèo! Lúc này Bạch Tiểu Mễ đang đến gần, còn chưa kịp nhìn khuôn mặt bị liệt của Nhị đương gia, thanh kiếm đã đâm gần tới trước mặt, Bạch Tiểu Mễ cảm thấy cả kinh, trực tiếp nghiêng người né tránh.

“Nhị đương gia, là ta!” Bạch Tiểu Mễ vội vàng xua tay chào hỏi, vừa nói xong một chiêu nữa lại tới, bởi vì người ta đâu có để ý đến, xoay người lại công kích bất ngờ về phía nàng.

Bạch Tiểu Mễ thầm mắng một tiếng bệnh thần kinh, nhưng không nói ra, bắt đầu đối chiêu cùng Nhị đương gia, một chiêu giao thủ này Bạch Tiểu Mễ mới biết được, võ công của Nhị đương gia quả nhiên lợi hại.

Mặc kệ nàng có động tác nào, hắn đều có thể chuẩn xác không sai đánh mạnh vào chỗ yếu điểm của nàng, đương nhiên thời điểm gần trúng lại thu về, hắn muốn cho nàng biết một chiêu kia của hắn, nếu hắn muốn, nàng tùy thời có thể bị mất mạng.

Bạch Tiểu Mễ xem như hiểu rõ, Nhị đương gia chưa từng tin tưởng nàng, chiêu thức hôm nay coi như cảnh cáo!

Một phút sau, tựa hồ cảm thấy đe dọa đã đủ, hoặc nhìn thấy bộ dáng phi thường chật vật của Bạch Tiểu Mễ, Nhị đương gia rốt cục cũng thu tay lại, lạnh nhạt nhìn thoáng qua Bạch Tiểu Mễ, lập tức xoay người đi vào trong phòng.

Bạch Tiểu Mễ định theo sau, “Cạch” một tiếng, cửa trước mặt Bạch Tiểu Mễ đóng lại, Bạch Tiểu Mễ nhanh chóng lui về phía sau một bước, sờ sờ cái mũi của mình, thiếu chút nữa đã đụng phải mũi, thật sự là nam nhân vô tình mà, nếu so sánh, Lý Mặc Nhiên thật sự tốt hơn rất nhiều.

“Ai, Nhị đương gia ta có việc tìm ngươi, chuyện ngày hôm qua chúng ta nói, ngươi đã quên rồi sao?” Bạch Tiểu Mễ không cam lòng ở ngoài cửa nói.

Đáng tiếc người bên trong không hề để ý tới nàng, Bạch Tiểu Mễ khó thở, ở trong sân giương mắt nhìn, nam nhân đúng là điển hình của việc nói mà không giữ lời, thật sự rất quá đáng.

Bạch Tiểu Mễ nỗ lực trừng mắt với cánh cửa kia, chẳng lẽ ngày hôm qua nói, hôm nay liền thay đổi ! Vậy kế hoạch của nàng không thể tiếp tục tiến hành được rồi! Ngẫm lại Bạch Tiểu Mễ có chút không cam lòng.

Nếu không thì khỏi phải làm ruộng, dù sao nàng cứ ngu ngốc sống ở đây vậy, Lý Mặc Nhiên sẽ không nói gì?

“Đinh, điều này sao có thể? Không làm ruộng, lấy năng lực của ngươi thì còn có thể làm cái gì, không làm ruộng thì lấy đâu giá trị kinh nghiệm, không có giá trị kinh nghiệm thì ta thăng cấp thế nào được!”

Bạch Tiểu Mễ nghĩ muốn buông tay, trong đầu lập tức vang lên một thanh âm phản đối, cảm nhận thanh âm kim khí rất mạnh, âm thanh khiến người nghe thực không thoải mái.

“Người ta đã không thèm để ý đến ta, ta còn có biện pháp nào, ở trong này nếu không có sự đồng ý của hắn, ngay cả cửa sơn trại ta còn không ra được?” Bạch Tiểu Mễ có chút bất mãn nói.

“Đinh! Vậy khiến hắn mang ngươi đi!”

“Đừng nói chuyện vô nghĩa, ngươi nghĩ ta là người nào? Chẳng qua chỉ là một áp trại phu nhân bị cướp về, căn bản là người ta mặc kệ ta được chưa?” Trong lòng Bạch Tiểu Mễ cũng cảm thấy rất ngột ngạt.

Lúc Nhị đương gia thay quần áo xong đi ra ngoài, nhìn thấy thiếu nữ rầu rĩ không vui ôm đầu, miệng hơi dẩu lên , nhìn qua vô cùng ủy khuất, bộ dáng kia thập phần đáng yêu.

“Còn không đi! Hay không muốn khai hoang nữa!” Nhị đương gia đi tới, khi đi qua nàng ném lại lời lạnh nhạt,

“A! Ta đi! Sao lại không đi chứ!” Vốn đang nói chuyện cùng vật kia, cho nên không không chú ý tới Nhị đương gia ra ngoài, bỗng nhiên vang lên một thanh âm thật sự là dọa nàng nhảy dựng, bất quá nghe được lời Nhị đương gia nói, Bạch Tiểu Mễ lập tức phản ứng, vui vẻ đi theo.

Nhị đương gia cũng không để ý người bên cạnh, hướng đến võ trường, ở nơi đó chỉ định hơn hai trăm người, sau đó dẫn ra ngoài sơn trại.

“Nhị đương gia cũng muốn đi sao?” Bạch Tiểu Mễ có chút không hiểu hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.