Độc Sủng Điền Viên Man Thê

Chương 56: Chương 56: Sinh Vật Khó Hiểu




Đường đi vốn mất một canh giờ nhưng nhờ Nhị đương gia không hề thương hương tiếc ngọc vừa đi được nửa canh giờ đã đến nơi, nếu một nữ tử bình thường đi theo, tốc độ hiện giờ của hắn có khả năng chạy đến tắt thở.

Thật tốt là thân thể Bạch Tiểu Mễ đã thay đổi, Nhị đương gia vẫn khí định thần nhàn (thở đều nhàn nhã), trạng thái của Bạch Tiểu Mễ rất tốt, một điểm cũng không có bộ dáng chật vật vì chạy bộ.

Nhị đương gia không để lại dấu vết nhìn thoáng qua nữ tử bên người, lập tức hờ hững đi về phía trước.

“Nhị đương gia, đợi chút! Chúng ta dừng ngay tại nơi này đi!” Nhìn đến sườn dốc, nhưng lại là đoạn đường không có cây cối, Bạch Tiểu Mễ ngừng lại, sau đó cũng không để ý xem Nhị đương gia có dừng lại hay không, đứng ở chỗ cao quan sát cẩn thận khối địa hình, phán đoán sơ sơ, ít nhất có năm mươi mẫu, xem như rất lớn.

Bạch Tiểu Mễ nhìn đến bãi đất trống, đi nhìn một chút hai bên bãi đất, nếu về sau ruộng bậc thang lúa nước gieo trồng thành công, như vậy bọn họ có thể kéo dài ra hai bên, tuy rằng xung quanh cây cối rậm rạp nhưng cũng không tạo ra khó khăn gì lớn.

Nhị đương gia im lặng không nói đi bên cạnh, nhìn nữ tử đang treo lên cao quan sát bãi đất trống, bộ dáng của nàng thực chăm chú, hi vọng thật là đang nhìn đất mà không phải nhìn địa hình tìm đường! Trong mắt Nhị đương gia thoáng qua một tia ngoan độc.

Bạch Tiểu Mễ hiện tại không có thời gian nghiên cứu xem Nhị đương gia đang suy nghĩ gì, quan sát xong địa hình, Bạch Tiểu Mễ nhanh chóng từ chỗ cao nhảy xuống dưới, sau đó đi thẳng đến chỗ đất trống.

Trên bãi đất trống, Bạch Tiểu Mễ nhổ đống cỏ dại, sau đó cẩn thận nhìn cấu tạo và tính chất của đất đai.

“Đinh! Nương rẫy, cấu tạo và tính chất của đất đai trung bình, thích hợp trồng hoa mầu, một số loại có thể trồng: ngô, đậu, bông!”

Hả! Ý tứ này là không thể trồng lúa nước? Bạch Tiểu Mễ nghe thanh âm vang lên, có chút thất vọng, nhưng lập tức lại nghĩ đến, nơi này là nương rẫy, đất không ẩm thì không thể cải tạo thành ruộng bậc thang, nơi này hiển nhiên không thể gieo trồng lúa nước.

Nhưng nếu đủ nguồn nước thì cũng có thể làm được, Bạch Tiểu Mễ không phải là người mù quáng nghe theo thanh âm kia, hơn nữa bản thân nàng chính là người chuyên về nông nghiệp, đều có phương thức phán đoán của chính mình.

“Đinh, nguồn nước dồi dào đương nhiên có thể gieo trồng lúa nước!”

Hả, Bạch Tiểu Mễ ngây ngẩn cả người, thanh âm này vừa nói với nàng! Sao lại thế này?

“Này! Ngươi là cái gì vậy? Vì sao ở trên người ta?” Đây là lần đầu tiên Bạch Tiểu Mễ phát hiện vật này nọ có ý thức đáp lại nàng, cho nên lập tức khẩn trương kích động hỏi.

“Đinh! Ngươi mới là này nọ, cả nhà ngươi đều là này nọ!”

Ai u! Lần này không có sai, vật không biết tên đó thật sự đã trả lời nàng? Hơn nữa cảm giác tựa hồ vẫn còn quá ngây thơ! Bất quá kia thanh âm kim loại va chạm cứng ngắc như vậy vang lên thật có chút không quen.

Được… được… được! Ngươi không phải vật này nọ, vậy ngươi đến cùng là cái gì? Hơn nữa vì sao ở trong thân thể ta?

Thanh âm kia có chút do dự rồi nói.

“Đinh! Ta cũng không biết ta là ai, về phần vì sao ở trên người ngươi, chẳng lẽ ngươi cũng không biết nói sao? Ngày đó ngươi đem ta từ trong hang ra bên ngoài mà!”

Hang động! Bạch Tiểu Mễ lập tức nghĩ đến nơi tra tấn nàng hơn một tháng, hang động tra tấn nàng sống không bằng chết, chẳng lẽ vì thế mà nàng mới biến thành như vậy?

“Đinh! Kia không phải tra tấn, đó là cải tạo, cải tạo!!” Thanh âm phi thường gượng gạo nói.

Nghe thanh âm nói vậy, Bạch Tiểu Mễ sững sờ, vật này lại dám nhìn trộm suy nghĩ của nàng? Cũng đúng thôi! Nàng luôn luôn không nói gì, chỉ suy nghĩ trong đầu, vật này phải trả lời nàng, nhìn suy nghĩ của nàng cũng là điều bình thường.

Dù sao khi bị vật này lúc nào cũng có thể đọc được suy nghĩ của mình, cảm giác thực không được tự nhiên?

“Đinh! Đã nói ta không phải vật này nọ rồi mà”.

Âm thanh kim loại va vào nhau vang lên thật lớn, tựa hồ có chút tức giận.

Âm thanh lần này không giống lần trước, nghe không tự nhiên cũng có chút khó nghe! Bạch Tiểu Mễ cảm giác thanh âm có chút chói tai.

“Đinh! Bây giờ còn chưa được, phải có giá trị kinh nghiệm nếu muốn tăng cấp, nếu không cải biến không xong.”

Giá trị kinh nghiệm, là cái gì vậy? Bạch Tiểu Mễ nghi hoặc hỏi.

“Đinh! Có rất nhiều loại, nhưng hiện tại ta chỉ biết là gieo trồng, chờ về sau gặp phải sẽ nói với ngươi, những việc này ngươi phải phối hợp với ta thì mới hoàn thành!” (xuyên không giả võng du à!!!)

Cái gì, làm ruộng mà cũng coi như một giá trị kinh nghiệm! Nhưng còn có cái khác? Bạch Tiểu Mễ không bình tĩnh nổi, trong lòng thoáng qua một tia trực giác không tốt.

Nhị đương gia nhìn nữ tử không hề có hình tượng đang ngồi xổm xuống, tay còn trong đất, cả người sững sờ nhìn mặt đất, tư thế này đã duy trì hơn một phút đồng hồ, biểu cảm trên mặt cũng lần lượt thay đổi, đầu tiên là kinh ngạc, lập tức chắc chắn, sau đó là buồn bực, rồi đến bất an, Nhị đương gia khó hiểu nhìn nàng.

Thật sự là nữ tử kỳ quái, nhìn đất có nhất thiết phải có nhiều biểu tình như vậy sao?

“Ngươi còn muốn ngồi xổm ở nơi này bao lâu?” Nhị đương gia vốn không nghĩ sẽ nói chuyện với nàng, nhưng thời gian nàng ngồi quá lâu. Chẳng lẽ không cảm thấy mỏi chân?

“A! Ta xong ngay đây!” Bạch Tiểu Mễ đang muốn cùng cái gì đó không biết tên nói chuyện một chút về giá trị kinh nghiệm, nhưng định hỏi thì một thanh âm lãnh đạm vang lên bên cạnh mình.

Bạch Tiểu Mễ giờ mới nhớ ra bên cạnh mình còn có một người mà nàng không muốn gặp, Nhị đương gia.

Bạch Tiểu Mễ nhanh chóng đứng lên, có thể bởi vì thời gian ngồi quá lâu, trên đùi máu không tuần hoàn, cho nên vừa đứng đứng lên cả người lảo đảo chút nữa ngã xuống đất.

Thời khắc mấu chốt lại có một cánh tay có lực đem nàng giữ chặt.

Tay kia kéo tay nàng rồi lại nhanh chóng buông ra, dường như nàng không sạch sẽ vậy.

“Cám ơn!” Bạch Tiểu Mễ tuy rằng không thích vị Nhị đương gia này, nhưng người ta đã đến hỗ trợ nàng đương nhiên không phải người keo kiệt, nói tiếng cám ơn vẫn không phải khó khăn lớn lao gì.

“Nhìn lâu như vậy, có vấn đề gì không?” Nhị đương gia nhìn nữ tử, chỉ biết nàng vì ngồi lâu mà chân mỏi!

“Không thành vấn đề, hiển nhiên là có thể gieo trồng được lúa nước! Nhị đương gia, chúng ta sang bên kia xem sao!” Đất đã xác định, Bạch Tiểu Mễ phải nhanh chân tới xem nguồn nước, xác định không có lầm, sau đó mới có thể chân chính bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình.

Nhị đương gia không nói chuyện, người thong thả, từ từ đuổi theo Bạch Tiểu Mễ, tuy rằng không biết nàng đi làm cái gì? Nhưng khi nàng nói đất đại không thành vấn đề vẫn có chút hoài nghi, tuy rằng hắn từ nhỏ không hiểu về đất đai, nhưng lúa nước này nọ không phải vẫn cần có nước sao? Chỗ này sao có thể trồng được lúa nước.

Rất nhanh Nhị đương gia đã hiểu được ý tưởng của nàng.

Tiếng nước chảy nhỏ vang lên giữa sự yên tĩnh của núi, thanh âm không lớn, nhưng cho dù chưa đến nơi Nhị đương gia vẫn có thể nghe rõ ràng.

Thì ra là thế! Nhưng nàng làm sao mà biết nơi này có nguồn nước?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.