Độc Sủng Điền Viên Man Thê

Chương 90: Chương 90: Thi Châm Trị Liệu




Đối với chuyện cởi quần áo, Lý Mặc Nhiên vẫn có chút băn khoăn, ánh mắt nhìn lướt qua nương tử, phát hiện vẻ mặt nàng không đổi, hắn mới thở dài nhẹ nhõm đồng thời lại có chút buồn bực, chẳng lẽ nương tử kỳ thật không thích hắn, nếu không tại sao khi hắn ở trước mặt nữ tử khác cởi quần áo, nàng lại không có phản ứng?

Trái ngược với Bạch Tiểu Mễ đã sớm luyện thành thói quen, Tư Nguyên đỏ bừng mặt, tuy đã thi châm ba lần, hôm nay coi như là lần sau cùng, nhưng mỗi lần nhìn thân hình cao ngất của Mặc Nhiên ca, dáng người gầy yếu lại rắn chắc nở rộng của hắn, nàng vẫn thẹn thùng.

Mâu quang Tư Nguyên chợt lóe, thẹn thùng là thẹn thùng nhưng đối với sở trường của mình tuyệt đối không hàm hồ, ánh mắt hơi đảo qua người còn lại trong phòng, trong mắt đắc ý.

Động tác Tư Nguyên lưu loát bày toàn bộ ngân châm, sau đó tiêu độc, làm tốt công tác chuẩn bị, bắt đầu thi châm trên người Lý Mặc nhiên, quá trình thi châm rất nhanh, vù vù, động tác nhanh chóng, sau mười mấy châm hạ xuống, toàn thân Lý Mặc Nhiên đã bị châm thành con nhím.

Nhìn động tác Tư Nguyên hoa cả mắt, Bạch Tiểu Mễ lần đầu bội phục nữ tử trước mắt, nữ tử này không chỉ…có dung mạo, bản lĩnh thật sự không nhỏ.

Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ kia, cho dù là khi làm việc cũng tản ra xinh đẹp mỹ lệ hấp dẫn, hơn nữa thời điểm làm việc còn nhiều thêm một phần mị lực, mọi người đều nói nam nhân trong công việc cực kỳ có sức quyến rũ, bất quá hiện tại Bạch Tiểu Mễ lại cảm thấy những lời này dùng trên thân nữ tử cũng tốt.

Nàng tuy không thích thần y Tư Nguyên này nhưng cũng không phủ nhận người ta thật sự rất xinh đẹp, năng lực cũng mạnh, nữ tử như vậy nên có rất nhiều người thích, nhưng nữ tử ưu tú đó lại đi thích gấu Lý Mặc Nhiên, thẩm mỹ quan của nàng ta thật không dám khen tặng?

Bạch Tiểu Mễ ngồi một bên miên man suy nghĩ, Tư Nguyên một bên thi châm cho Lý Mặc Nhiên đồng thời vận nội lực trị thương cho hắn, trong phòng nhất thời an tĩnh chỉ nghe tiếng thở mỏng rõ ràng, Bạch Tiểu Mễ bình tĩnh nhìn hai người ngồi trên giường, bỗng nhiên cảm thấy hai người có chút xứng đôi.

Mặt gấu rõ ràng an tĩnh, không có hình tượng lưu manh chơi xấu, nhìn tổng thể mà nói, Lý Mặc Nhiên là một nam nhân phi thường có khí thế, ngồi như vậy cũng có thể khiến người ta cảm giác được mị lực vô hình từ hắn, mà mỹ nữ Tư Nguyên ngồi cạnh hắn, vốn dung mạo hai người khác nhau một trời một vực, nhưng Bạch Tiểu Mễ lại thấy không có nửa điểm không xứng.

Loại cảm giác này làm tâm trạng Bạch Tiểu Mễ có chút không thoải mái nhưng lại không biết vì sao mình không thoải mái.

Bạch Tiểu Mễ quay đầu nhìn hướng khác, phía bên ngoài cửa sổ có hồ nước lớn, trên mặt hồ đầy một mảnh hoa sen, tiết vào hạ vừa vặn vào vụ mùa hoa sen nở rộ, một mảnh lá xanh xen kẽ giữa những đóa hoa phấn hồng, lắc lư nhẹ nhàng trong gió, giống như những tiên tử mặc quần áo hồng nhạt nhảy múa trên mặt nước.

Mà lá sen lục sắc là sân khẩu của các nàng, bên cạnh hồ nước trồng liễu xanh, dáng vẻ thướt tha mềm mại tựa thiếu nữ, kèm với tiên tử nhảy múa giữa sân khấu, bổ sung cho nhau, hài hòa tuyệt đẹp.

Vô tình Bạch Tiểu Mễ đi đến bên cửa sổ, xuất thần nhìn cảnh đẹp bên ngoài dưới ánh mặt trời, tới nơi này đã hai năm, không biết cha mẹ thế nào, nàng đi thời gian dài như vậy, bọn họ chắc hẳn vẫn khỏe!

Đi tới thế giới này tuy hơn hai năm, nhưng Bạch Tiểu Mễ cảm thấy mình chỉ như khách qua đường, cũng chỉ có thời điểm bận rộn trong Hắc Phong trại mới tốt hơn một chút, hiện tại đi tới một nơi xa lạ, lại gặp phải chuyện Lý Mặc Nhiên mất trí nhớ, khiến lòng Bạch Tiểu Mễ cô đơn.

Bỗng nhiên Bạch Tiểu Mễ bị một phong cảnh mỹ lệ hấp dẫn, một người mặc áo lam, phiêu dật trong gió như trích tiên, dung mạo tuyệt mỹ, tao nhã tuyệt thế, người nọ vừa xuất hiện, cảnh sắc chung quanh lu mờ.

Bạch Tiểu Mễ nhất thời nhìn nán lại, người như thế, chỉ cần hắn vừa xuất hiện, xung quanh đều thành nền, tất cả cảnh sắc giống như biến thành một bức họa tuyệt mỹ.

Có lẽ ánh mắt Bạch Tiểu Mễ quá mức trực tiếp, quá mức nóng bỏng, người nọ tựa hồ cảm giác được, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía bên này, hai người ngăn cách bởi hồ nước tầm mắt liền giao nhau, bốn mắt trực tiếp nhìn nhau phía xa xa.

Không biết vì lý do gì, người nọ bỗng nhiên nở nụ cười tuyệt mỹ.

Bạch Tiểu Mễ lại bị kinh diễm, tuy đã nhiều lần nhìn người nọ, cũng biết hắn có bao nhiêu đẹp, nhưng mỗi lần nhìn thấy đều nhịn không được bị hắn làm kinh động.

Bạch Tiểu Mễ vẫn biết đạo lý ‘Lễ thượng vãng lai’(có qua có lại mới toại lòng nhau), thấy đối phương như thế! Nàng tự nhiên lễ phép đáp lại một nụ cười, miệng cười vừa lên, bên hông đã bị một cánh tay dài có lực nhốt chặt, lực đạo cánh tay vừa ra, Bạch Tiểu Mễ kinh ngạc nhập vào trong bờ ngực kiên cố ấm áp.

“Nương tử!”Giọng nói trầm thấp thuần hậu từ tính, nhưng ẩn trong đó nghe ra một chút tức giận, ánh mắt liếc về phía đối diện hồ nước, sắc mặt âm u rồi rất nhanh khôi phục bình thường.

Ở trong này có thể da mặt dày, có thể giở trò lưu manh với nàng mà không để người khác nhìn thấy, nên Bạch Tiểu Mễ không phản kháng, dù sao phản kháng cũng vô dụng, đơn giản cũng chẳng buồn động, tùy đối phương ôm, quay đầu nhìn về người phía sau, giọng điệu không mặn không nhạt hỏi. “Sao?”

“Sau hôm nay chỉ cần uống thuốc là tốt rồi!” Lý Mặc Nhiên thu hồi ánh mắt, ôn nhu sủng nịnh nhìn người trong lòng, nương tử không vùng vẫy, điều này làm bạn gấu cực kỳ mãn ý.

Nương tử chỉ có thể là của hắn, ai cũng đừng hòng cướp đi, tuy chưa khôi phục trí nhớ, chưa biết hai người qua lại thế nào, nhưng hiện tại hắn khẳng định hắn không thể mất nữ tử trước mắt, không cho bất luận kẻ nào mơ ước nương tử, cũng sẽ không cho người khác cơ hội.

Cho nên, mặc kệ có phải mất trí nhớ hay không thì dục vọng độc chiếm của Lý Mặc Nhiên đối với Bạch Tiểu Mễ vẫn rất mạnh.

“Ngươi khỏe là tốt rồi, à, Tư Nguyên thần y đâu?” Bạch Tiểu Mễ nhìn lướt qua phòng rộng, phát hiện không thấy nữ tử mỹ lệ, có chút nghi hoặc, chuyện nàng ta thích Lý Mặc Nhiên, nàng tuyệt đối không nhìn lầm, lúc này nàng ta không nên ra ngoài mới đúng, không nên cho nàng và Lý Mặc Nhiên có cơ hội ở chung một chỗ.

“Đi lấy dược rồi.” Lý Mặc Nhiên tự nhiên nói.

“Kỳ thật vị thần y mỹ nữ kia thích ngươi đấy!” Bạch Tiểu Mễ nửa thật nửa giả trêu chọc hắn, tưởng như đùa cợt nhưng Bạch Tiểu Mễ biết, nàng có chút khẩn trương nghe đáp án từ Lý Mặc Nhiên.

“Vi phu chỉ thích nương tử thôi!” Tư Nguyên thích hắn, hắn biết, nếu không gặp người trước mắt, có lẽ cưới người nào đều không sao cả, nhưng người này vừa xuất hiện, hắn lại không chấp nhận chuyện đó.

Đây không phải duyên phận trong truyền thuyết sao, bất quá hắn cực kỳ thích mối duyên phận này nha?

“Với bộ dạng này của ngươi, mỹ nữ người ta thích ngươi, đó là phúc khí của ngươi.” Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng khi Bạch Tiểu Mễ nghe lời khẳng định của hắn, tâm vẫn nhịn không được nhảy nhót.

“Phúc khí đó vi phu không cần cũng được, nhưng nương tử, vi phu nhất định phải muốn!” Lý Mặc Nhiên nhìn cánh môi hồng hào của nàng, hôn một cái, miệng hôn khẽ nhếch, cười sung sướng, hàm răng trắng tinh chỉnh tề chói lọi xuất hiện trong mắt Bạch Tiểu Mễ.

“Miệng lưỡi trơn tru!” Bạch Tiểu Mễ cũng cười, tay đấm nhẹ ngực Lý Mặc Nhiên, còn chưa kịp thu tay đã bị tay lớn cầm, sau đó bàn tay trắng nõn tựa ngọc bị đưa đến trước miệng lông râu xù xì, hơi thở ấm áp, ánh mắt thâm tình nhìn nàng, một nụ hôn ngọt ngào nhẹ nhàng đặt trên tay nàng.

Bạch Tiểu Mễ nhìn động tác ái muội quyến rũ của người, cơ thể như bị ghìm lại, nơi bị hôn nóng rực, sau đó lửa nóng nhanh chóng truyền khắp toàn thân, thân thể dần dần nóng lên, trên mặt xuất hiện rặng mây đỏ như lửa thiêu.

“Đồ lưu manh, ngươi làm gì thế?” Rất lâu sau đó, khi răng nanh bạn gấu không cẩn thận đụng trên bàn tay trắng nõn, đau đớn khiến Bạch Tiểu Mễ phục hồi tinh thần, trừng mắt tức giận nhìn nam nhân thay đổi, dùng lực rút tay mình về, lớn tiếng mắng.

“Tay nương tử thơm và ngọt quá!” Người nào đó vô sỉ nói, ánh mắt dày đặc rơi trên tay vừa bị hắn liếm láp, trong mắt mang theo quang mang nóng bỏng khó hiểu, phảng phất muốn đem tay kia nuốt vào.

Bạch Tiểu Mễ bị nhìn chăm chú không được tự nhiên, lặng yên đưa tay về phía sau lưng, bởi vì nàng phát hiện tên nào đó hành động biến thái với tay nàng, cũng có thể sản sinh dục vọng, tâm nhất thời có chút khó nói.

Nhìn không tới tay kia, Lý Mặc Nhiên cũng không để ý, ánh mắt khẽ dời, rơi trên khuôn mặt nương tử nhà mình, nhìn mặt nương tử trắng nõn tràn đầy rặng mây đỏ, mỹ lệ khiến hắn tâm động, hận không thể trực tiếp ăn nàng vào bụng.

Mà Lý Mặc Nhiên vốn không phải người ủy khuất bản thân, tâm tùy ý động, khi nhớ lại thì toàn bộ nụ hôn đã đặt trên cánh môi hắn muốn từ lâu.

“Binh!” Vật nặng rơi xuống đất, vang tiếng.

Bạch Tiểu Mễ vốn bị nụ hôn của Lý Mặc Nhiên hút đi toàn bộ tinh thần, nhất thời thanh tỉnh lại, ánh mắt đảo qua, phát hiên mỹ nữ Tư Nguyên đã quay lại.

Lý Mặc Nhiên nhíu mày, hiển nhiên cực kỳ buồn bực có người quấy rầy chuyện tốt của hắn, tuy rất muốn tiếp tục nụ hôn này nhưng lại không muốn bị người khác vây xem, chỉ có thể tạm thời buông người trong lòng.

Nhìn thấy Tư Nguyên trở về, nét mặt Lý Mạc Nhiên cũng chẳng thay đổi bao nhiêu.

“Mặc Nhiên ca! Các ngươi…các ngươi…” Biết bọn họ là phu thê là một chuyện nhưng để nàng nhìn thấy hai người thân mật như vậy lại là chuyện khác, Tư Nguyên cảm thấy tim mình đã rỉ máu, tim đau quá.

Bạch Tiểu Mễ nhìn bộ dáng mỹ nhân tựa hồ rất khó tiếp thu, trong lòng nàng phiền muộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.