Độc Sủng Điền Viên Man Thê

Chương 91: Chương 91: Xu Thế Trạch Đấu




“Đinh, còn tiếp tục ăn hết, người phải chết không nghi ngờ!” Tiếng kim loại va vào nhau rất lâu không xuất hiện bỗng vang lên trong đầu Bạch Tiểu Mễ, khiến nàng sửng sốt, lập tức ngạc nhiên nhìn đồ ăn trên bàn.

Đã hơn một tuần trôi qua kể từ lần thi châm cuối cùng của Lý Mặc Nhiên, thiếu nữ thương tâm muốn chết kia vẫn yên lặng không hành động, Bạch Tiểu Mễ vốn cho rằng nàng đã nghĩ thông suốt, nguyên lai là ở chỗ này chờ nàng?

Chỉ là Lý Mặc Nhiên cùng nàng dùng cơm, chẳng lẽ nàng ta không sợ Lý Mặc Nhiên cũng sẽ trúng độc? Bất quá rất nhanh Bạch Tiểu Mễ liền biết chỗ nữ tử kia thông minh, thật sự dụng tâm lương khổ?

Ban đầu Bạch Tiểu Mễ không phát hiện, sau khi quan sát cẩn thận, nàng mới phát hiện Lý Mặc Nhiên có ba món không động tới, chẳng lẽ hắn biết mấy đồ đó có độc, nhưng cũng không có khả năng!

Lý Mặc Nhiên thích nàng không phải giả, nếu giả, bản lĩnh diễn trò của hắn có lẽ đã đạt tới đỉnh cao rồi.

“Lý Mặc Nhiên, ngươi không thích ăn món này sao?” Bạch Tiểu Mễ cười hỏi, gắp thức ăn bỏ miệng, căn cứ theo lời Gạo nói, phải ăn cùng mấy thứ này vào mới có thể trúng độc, hơn nữa sau khi trúng độc không nhìn ra bệnh trạng, thời kỳ ủ bệnh là ba tháng, sau ba tháng không phát hiện đúng lúc, nàng chết là điều không thể nghi ngờ.

Quả nhiên tính kế tốt? Sau ba tháng còn không biết Bạch Tiểu Mễ nàng ở chỗ nào, lập tức nàng ta thoát khỏi hiềm nghi, trừ bỏ tình địch là nàng, thật sự ngoan độc, đối phó tình địch thật sự độc ác.

Bạch Tiểu Mễ thầm nghiến răng nghiến lợi, trên mặt vẫn cười nhìn tên đầu sỏ trước mắt gây nên, nếu không phải vì nàm nhân này, Tư Nguyên kia sẽ không như vậy với nàng.

Nếu hôm nay không có Gạo nhắc nhở, thật sự ba tháng sau nàng sẽ mất mạng, này có thể không để nàng tức giận sao? Cảm giác như tiến vào xu thế trạch đấu? Nàng không thích cùng một đám nữ nhân tranh đoạt nam nhân, còn không bằng chỉ lo thân mình, một người tiêu diêu tự tại?

“Cái này à! Từ nhỏ tới lớn, ta ăn một lần toàn thân liền mẩn đỏ, nên mới không ăn!” Lý Mặc Nhiên nhìn thoáng qua nương tử đang ăn ngon, kỳ thật đã rất nhiều năm trên bàn hắn không xuất hiện món này, cũng không biết hôm nay đầu bếp xảy ra chuyện gì.

“Vậy món kia?” Bạch Tiểu Mễ hiểu rõ, cười lạnh! Lập tức hướng đồ ăn khác Lý Mặc Nhiên không động qua.

“Không thích ăn!” Lý Mặc Nhiên một bộ đại gia, tự nhiên nói.

Người nọ thật sự tính kế tốt! Vì để ngừa vạn nhất mà nhọc lòng như vậy, không lo lắng Lý Mặc Nhiên nhầm lẫn ăn vào sao?

“Làm sao vậy, đồ ăn này có vấn đề?” Thấy Bạch Tiểu Mễ như vậy, Lý Mặc Nhiên nhất thời nổi lên cảnh giác, tuy ở chung không lâu nhưng hắn rất ít gặp nương tử thế này, không thể không khiến hắn nhìn về phía đồ ăn khác biệt kia, chẳng lẽ hai món này có vấn đề? Đúng là nương tử vừa nói tựa hồ vẫn ăn tới?

Lý Mặc Nhiên khó hiểu, hắn cũng biết Bạch Tiểu Mễ không vô duyên vô cớ nói như vậy?

“Ta tới nơi nơi này khoảng bảy tám ngày thôi?” Bạch Tiểu Mễ không trả lời Lý Mặc Nhiên, mà quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, phòng này cách phòng ban đầu trị liệu không xa, ngoài cửa sổ là cảnh hồ nước lá sen hoa liền hoa, rất đẹp!

Cho dù như tiên cảnh, thế nhưng lại không làm tâm tình Bạch Tiểu Mễ tốt hơn.

Trên tivi thường xuyên xem trạch đấu cung đấu, Bạch Tiểu Mễ không ngờ một ngày bản thân mình sẽ đụng phải? Tâm tình thật sự không biết phải hình dung theo cách nào?

Chẳng lẽ nàng cũng cần giống những nữ nhân khác, vì một người nam nhân mà đấu chết đi sống lại hay sao? Hừ! Không thể! Bạch Tiểu Mễ nhất thời lạnh tâm.

Bạch Tiểu Mễ cực kỳ may mắn vì nàng cùng Lý Mặc Nhiên không phải phu thê chân chính, hơn nữa nàng cũng không thích hắn! Nếu không, nàng thật sự sẽ đau đớn.

Nghe tiếng thở dài nhẹ của nương tử, lời nàng nói kia, Lý Mặc Nhiên bỗng thấy khẩn trương, bình tĩnh nhìn về phía nương tử? Chẳng lẽ có chuyện gì sao?

Lý Mặc Nhiên là người cơ trí, kết hợp với câu hỏi lúc trước của nương tử, ánh mắt rơi trên đồ ăn? Trong mắt hiện lãnh ý, tuy không chứng thực, nhưng hắn xác định đồ ăn này có vấn đề?

Xem ra phủ Lam Tinh của hắn nên chỉnh đốn rồi.

“Nương tử mới ở bảy, tám ngày liền chán sao? Nếu không vi phu mang nương tử đi dạo có được không?” Lý Mặc Nhiên tiến lên, ôn nhu nắm tay nhỏ xinh, thâm tình nhìn nương tử diện mạo tinh xảo trước mắt.

Có nương tử nếu không chú ý tới? Nàng rất đẹp? Đẹp vô cùng? Đẹp hơn nhiều so với Tư Nguyên, chỉ là nàng tuổi còn nhỏ nên chưa lộ rõ, thậm chí Lý Mặc Nhiên có thể tưởng tượng được vẻ tuyệt thế tao nhã của nàng qua hai năm nữa, may mắn nàng sớm lấy hắn, nếu hai năm sau, hắn thật sự không cách nào chứng minh tư nhan tuyệt thế này còn có thể là của hắn.

Đối mặt với Lý Mặc Nhiên ôn nhu, tâm Bạch Tiểu Mễ đã xúc động trong một khắc nhưng rất nhanh bình tĩnh lại.

“Chuyện tình Lam Tinh phủ còn nhiều, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn để Nhị đệ ngươi mệt chết!” Bạch Tiểu Mễ cười nói.

“Đó không phải vì năng lực Nhị đệ mạnh sao?” Lý Mặc Nhiên không coi đây là xấu hổ mà ngược lại là quang vinh.

“Ngươi nha! Một người không biết chịu trách nhiệm!” Tay non như ngọc của nàng chọc chọc trán Lý Mặc Nhiên, lực đạo có chút lớn nên Lý mặc Nhiên đang ngồi lập tức bị ngã xuống mặt đất, làm Bạch Tiểu Mễ cười liên tục.

Khuôn mặt bình thản nhất thời rực rỡ, so với nhiều loại hoa nở rộ đẹp hơn mấy phần khiến Lý Mặc Nhiên hoàn toàn quên mình ngã xuống đất chật vật, tim hắn đập rộn, ánh mắt sáng quắc nhìn nữ tử trước mắt.

Đẹp quá! Nữ tử mỹ lệ này là nương tử của hắn.

Bị kích động, Lý Mặc Nhiên bắt cánh tay trắng nõn ngọc mịn bận rộn kia, thâm tình khẩn thiết nhìn nàng: “Vi phu phụ trách nương tử không phải tốt sao!”

Bạch Tiểu Mễ chống lại ánh mắt thâm tình nóng bỏng, ma xủi quỷ khiến hỏi hắn: “Về sau ngươi không chỉ có một nương tử!”

Bạch Tiểu Mễ không biết khi nàng nói những lời này, trong lòng hoảng sợ ngoan cố, chua xót đánh úp lại khiến nàng có chút khổ sở.

“Oa!” Lý Mặc Nhiên sửng sốt, lập tức nhìn về phía nương tử, trong mắt vui sướng. Chẳng lẽ nương tử đang ghen? Vậy nương tử kỳ thật cũng thích hắn?

Lý Mặc Nhiên vui trong lòng, nên nhất thời quên trả lời Bạch Tiểu Mễ.

Bạch Tiểu Mễ tự giễu trong lòng, nàng vừa mới làm gì vậy? Chẳng lẽ nàng còn chờ mong Lý Mặc Nhiên có thể thường xuyên nói ra những lời hắn nói với nàng hồi ở Hắc Phong trại sao?

Nam nhân dễ thay đổi, trước là chưa có, hiện tại có một người năng lực cường, bộ dáng lại xinh đẹp kia, những lời thề trước đó tự nhiên không giữ lại.

“Nương tử, vi phu…”

“Mặc Nhiên ca!” Tư Nguyên thẹn thùng nhìn Lý Mặc Nhiên, muốn nói lại thôi, không nhìn ra oán hận lúc trước, hoặc là nàng che giấu cực tốt.

Ánh mắt Bạch Tiểu Mễ chuyển hướng về nữ tử bỗng nhiên xuất hiện, da thịt trắng nõn, ngũ quan quyến rũ động lòng người, dáng người có lỗi có lõm nở nang không như nàng, bộ ngực no đủ, trong mắt Bạch Tiểu Mễ có chút tự ti!

Không phải nói nữ tử cổ đại đều trưởng thành sớm hay sao? Thân thể này của nàng đã 16 nhưng ngực chỉ có một chút, căn bản là không có gì xem, là nàng phát dục muộn so với người khác, hay của nàng vốn là sân bay?

“Có việc!” Lý Mặc Nhiên nhàn nhạt nhìn về phía người đứng ở cửa phòng quấy rầy hắn và nương tử.

“Gia sư có việc muốn cùng Mặc Nhiên đàm luận!” Khi Tư Nguyên nói, bình tĩnh nhìn về phía thức ăn trên bàn, phát hiện tất cả đồ ăn đều có dấu vết động qua, trong mắt hiện tia đạt được.

Bạch Tiểu Mễ vẫn chú ý tới nàng ta, ánh mắt của nàng ta nàng cũng bắt được.

Đối với chuyện này Bạch Tiểu Mễ không ngạc nhiên quá lớn, dù sao nàng đã suy đoán, hiện tại chỉ là chứng thực mà thôi.

“Ngươi đi xuống trước đi! Mặc Nhiên lát nữa sẽ qua!” Lý Mặc Nhiên ngồi xuống bên cạnh Bạch Tiểu Mễ, tay nắm tay nàng không buông.

“Kìa, Tư Nguyên đi trước rồi!” Mặc dù có chút thất vọng không thể bên cạnh người trong tim, nhưng không thể từ chối Tư Nguyên, miệng cười ý muốn rời đi.

“Nương tử, vi phu đi trước, lát nữa đợi cùng vi phu trở về nhé!” Lý Mặc Nhiên đứng lên,s au đó nghiêng người hôn mặt Bạch Tiểu Mễ, cười một cái rồi lập tức rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.