"Vâng." Ngải Thiển gật đầu đặc biệt vô tội. Phản ứng lớn như vậy sao?
Đại thúc đầu bếp là ai chứ? Ông đã từng trải qua biết bao sóng to gió lớn
nên sau khi kinh ngạc qua đi thì liền bình tĩnh, cười hòa ái: "Xin chờ
một chút. Ta chuẩn bị xong đồ ăn cho mọi người rồi con làm. Nhanh thôi."
"Vâng." Ngải Thiển gật đầu nhu thuận, đứng qua một bên, yên lặng chờ đại thúc
đầu bếp tiếp tục làm việc. Nàng đang thầm tính toán xem lát nữa nên làm
cho Nguyệt Ca đồ ăn gì mới tốt. Nên làm chút đồ ăn đặc biệt mà Nguyệt Ca chưa bao giờ nếm qua.
Cùng lúc đó, Vân Chiến thoát khỏi Bạch Tầm Yên liền vào tìm Nguyệt Ca. Hắn
vào phòng thì chỉ thấy Nguyệt Ca ngồi giữa xe lăn, cúi đầu ra vẻ đang
suy nghĩ.
"Đang nghĩ gì vậy?" Vân Chiến ngồi đối diện Nguyệt Ca, cười hỏi.
"Không có gì." Nguyệt Ca ngẩng đầu, hờ hững nhìn Vân Chiến.
"Ta tới hỏi đệ phải đối xử với Bạch Tầm Yên thế nào mới tốt." Vân Chiến đi
thẳng vào vấn đề. Bây giờ hắn không có tâm tư nói chuyện tào lao.
"Yên lặng theo dõi biến hóa đi. Nàng ta còn chưa có hành động gì, chúng ta cũng không thể làm gì được." Nguyệt Ca nhíu mày lại.
"Trời ơi, thật là, mệt cho nàng ta còn phải giả bộ hời hợt nhưng cũng thật
biến thái." Vân Chiến than thở, sâu trong đáy mắt là sự nghi ngờ sâu
đậm. Tình yêu thật có thể khiến cho người ta mù quáng thế sao?
Nghe nói thế, Nguyệt Ca càng nhíu chặt mày hơn. Mấu chốt của vấn đề không
phải ở đây. Bạch Tầm Yên biến thái, ngoài bọn họ ra thì không ai biết.
Bọn họ phơi bày ra cũng không tốt.
Thấy Nguyệt Ca không nói gì, Vân Chiến lại nói đầy tức tối: "Thật muốn khiến nàng ta hồn phi phách tán."
"Huynh có pháp lực đó sao?" Nguyệt Ca liếc xéo Vân Chiến, "Nàng ta cũng luyện
tiên thuật. Chúng ta không có cách nào khiến nàng ta hồn phi phách tán
được." Tiên thuật chỉ nhằm vào yêu ma, chỉ có thể khiến chúng hồn phi
phách tán mà thôi.
Vân Chiến xụ mặt xuống, thất vọng. Một lát sau, hắn lại ngẩng đầu lên hỏi:
"Vậy Bạch Tầm Yên tặng nha đầu lễ vật là có chủ ý gì?"
"Không biết."
"Chỉ sợ nàng ta có âm mưu gì đó, bất lợi với nha đầu." Vân Chiến ngửa đầu
thở dài, trên mặt không còn nụ cười mà là thật tâm lo lắng.
Nghe thế, thân thể Nguyệt Ca chấn động mạnh, đáy lòng thắt lại. Nếu nàng ta
dám gây bất lợi cho nha đầu, hắn tuyệt đối sẽ nghiền xương nàng ta thành tro, trọn đời không thể siêu sinh.
Lại là sát khí u ám! Vân Chiến kinh ngạc nhìn Nguyệt Ca phát ra sự khủng
bố. Rốt cuộc hắn đã hiểu, chỉ cần liên quan tới an nguy của nha đầu thì
Nguyệt Ca sẽ thất thường, mất đi sự lạnh nhạt trên người mà trở nên
khủng bố hơn cả ma quỷ. Hắn nhịn không được mà nghĩ, nếu có một ngày có
ai đó thương tổn Ngải Thiển thật, không biết sư đệ này của hắn sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì.
Nhưng hắn lại bắt đầu lo lắng, rõ ràng giữa bọn họ có tình cảm không tầm
thường. Bọn họ là thầy trò, đã chiêu cáo cho toàn tiên giới về mối quan
hệ này. Nhưng nếu bọn họ làm ra chuyện gì trái với luân thường, sau này
sao tiên giới có thể tiếp nhận được? Như vậy làm sao còn có thể có chỗ
đứng trong tiên giới? Người tu tiên có thể lập gia đình nhưng không thể
loạn luân được. Đáy lòng Vân Chiến bỗng bị một tảng đá lớn đè nặng. Hắn
trầm ngâm một chút mới khéo léo nói: "Sư đệ, bây giờ nha đầu đã chính
thức là đồ đệ nhập môn của đệ rồi."
"Ừ." Nguyệt Ca thu lại sát khí trên người, cười dịu dàng. Hắn nghĩ tới có lẽ lúc này nha đầu đang cố gắng nấu cơm cho hắn. Không biết có biết nấu
không hay lại đốt luôn cả phòng bếp?
"Đây cũng là lần đầu tiên đệ làm sư phụ, có gì không biết có thể tới hỏi ta. Phải tạo nên hình tượng thật tốt, để nha đầu kia kính trọng hơn một
chút, cũng không thể để muội ấy không biết lớn nhỏ." Vân Chiến cố ý nói
những lời như đang đùa.
Nghe xong lời Vân Chiến, vẻ mặt Nguyệt Ca thay đổi...