Hiển nhiên hiểu rõ Vân Chiến nói lời này là có mục đích gì, Nguyệt Ca cố
gắng khôi phục bình tĩnh, nói: "Như bây giờ rất tốt, không cần phải thay đổi gì cả."
"Chỉ hy vọng như thế." Vẻ mặt Vân Chiến ý vị thâm trường.
Nguyệt Ca hơi cúi đầu xuống, không nói thêm gì.
Im lặng lan ra.
Không tốt! Bỗng thân hình hai người khẽ động rồi bay nhanh ra bên ngoài.
Hướng đi là nhà bếp. Càng gần thì càng ngửi được mùi khói đặc hơn.
Chỉ thấy vốn là chỗ cung cấp món ăn cho mọi người giờ đây ánh lửa ngập trời, khói tỏa mù mịt, khói màu xanh đen cuồn cuộn.
Nguyệt Ca cảm thấy căng thẳng, cấp tốc thi triển tiên pháp dập lửa. Động tác cứu hỏa của Vân Chiến cũng không chậm.
Lửa tắt trong nháy mắt. Nguyệt Ca lại giương ống tao áo trắng như tuyết
lên, bỗng duỗi thẳng về phía trước rồi thu lại ngay lập tức. Trong tay
áo là thân thể nho nhỏ của Ngải Thiển.
Rơi xuống đất. Nhưng lúc này mái tóc đẹp của Ngải Thiển rối bù, còn có một
nhúm tóc bị đốt trụi trên đỉnh đầu. Quần áo cũng rách tươm, cháy đen
nhìn rất kinh khủng, khuôn mặt đen thui, dính đầy tro bụi, chỉ để lộ một đôi mắt to đen láy đang đảo qua đảo lại, muốn bao nhiêu nhếch nhác có
bấy nhiêu.
Tuy Ngải Thiển nhếch nhác nhưng không chịu chút tổn thương nào. Điều khiến
Nguyệt Ca và Vân Chiến ngạc nhiên là Ngải Thiển còn đang cầm một cái
khay ngọc còn nguyên vẹn. Bên trong khay là đĩa... bánh ngọt? Xanh biếc
thơm ngon, trong suốt mượt mà, có hình dạng đồng tiền lớn nhỏ được xếp
ngay ngắn giữa khay, khiến người ta vừa nhìn thì mắt sáng lên.
Nha đầu kia vì bảo vệ cái khay này nên mới khiến mình nhếch nhác vậy sao?
Nghĩ tới điểm này, Nguyệt Ca hơi tức giận nhưng chỉ đành thở dài bất đắc dĩ. Hắn thực hiện phép thuật sửa sang lại ngoại hình cho nàng.
"Nha đầu, muội làm chuyện tốt gì đây?" Vân Chiến đã hiểu sơ là chuyện gì xảy ra nhưng vẫn hỏi với ý trêu tức.
Ngải Thiển chớp đôi mắt to, cố gắng để thoạt nhìn mình vừa vô tội lại vừa đáng thương.
Thì ra là Ngải Thiển đứng một bên vừa suy nghĩ xem nên làm gì vừa chờ đại
thúc đầu bếp dùng xong bếp lò. Nàng nghĩ Nguyệt Ca là người thanh nhã
như thế nhất định không thích các thức ăn mặn. Chi bằng làm bánh ngọt
quả xanh cho hắn nếm thử.
Đợi tới khi đại thúc đầu bếp làm xong thức ăn, đưa cho mọi người thì nàng bắt đầu lăn qua lặn lại.
Trong nhà bếp, các loại nguyên liệu nấu ăn rất đầy đủ nhưng phải dùng củi
đốt. Nàng là tiểu thư nhà giàu xuyên từ thế kỷ hai mươi mốt, căn bản là
chưa từng tiếp xúc với thứ nguyên thủy này, trong nhất thời không biết
phải xuống tay thế nào.
Chống cằm trầm ngâm, Ngải Thiển quyết định chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho
tốt trước. Không ngờ Ngải Thiển làm việc rất nhanh chóng thông tạo, chỉ
chốc lát sau đã chuẩn bị tốt tất cả. Sau đó, Ngải Thiển ngồi xổm xuống
trước bếp lò, nhìn chằm chằm củi ở đó nghiên cứu.
Cũng may vừa rồi nàng có để ý đại thúc làm việc. Nhớ lại một chút, Ngải
Thiển thử nhóm lửa. Nhưng hồi lâu mà lửa vẫn chưa bén, chỉ tuôn ra một
làn khói đặc bay mù mịt khiến nàng ho khan, khuôn mặt bị hun đen thui.
Qua lúc lâu mà không làm gì được nên Ngải Thiển bắt đầu bực bội, thật muốn
vứt đó luôn. Nhưng nhớ nàng đã nói phải tự tay làm cho Nguyệt Ca nên cắn răng tiếp tục. Coi như trời không phụ người có lòng, "lách tách"... ánh lửa lóe lên, rốt cuộc nàng đã nhóm được rồi.
Ngải Thiển nhìn ánh lửa tí tách, hưng phấn tới mức muốn nhảy lên kêu to vài
tiếng. Nhưng nàng sợ lửa vừa nhen lên lại ắt mất nên đè nén hứng phấn,
cầm củi ném vào bếp rồi bắt đầu làm bánh ngọt.
Qúa trình làm bánh coi như cũng suôn sẻ. Nàng vừa làm còn không quên châm lửa.
Rốt cuộc sau nửa canh giờ, bánh ngọt đã ra lò. Ngải Thiển cẩn thận đặt vào khay, tiếp theo đi dập củi.
Đúng lúc này, chuyện bất ngờ xảy ra. Không biết làm sao mà củi không tắt đi
mà ngược lại còn cháy lan sang đống củi khô ở bên cạnh.
Căn bản không cho Ngải Thiển thời gian để phản ứng, lửa đột nhiên trở nên
mạnh mẽ, cháy lan ra khắp nơi, không thể ngăn cản được. Mắt thấy không
dập được lửa, phản ứng đầu tiên của Ngải Thiển là che chở cho bánh ngọt, xông ra ngoài.
Sau đó là hai người Nguyệt Ca chạy tới.
Biết tình huống, Nguyệt ca không biết nên phản ứng thế nào mới tốt. Hắn nhìn món ngon giữa khay, vươn tay ra cầm một miếng lên, đưa vào trong miệng
không chút chần chừ.
Ngải Thiển bỗng hồi hộp, không biết Nguyệt Nguyệt có thích không