Bánh ngọt xanh biếc bóng loáng vào miệng, thơm ngon, ngọt mà không ngấy.
Trong mũi tràn ngập mùi thơm thoang thoảng như mùi lá xanh. Nguyệt Ca
thấy vậy thì kinh ngạc, không ngờ rằng bánh ngọt này lại có vị như vậy.
Thật không dám coi thường nha đầu kia. Con sâu thèm ăn từ trước tới giờ
chưa bao giờ quấy phá nay nổi dậy. Hắn lại vươn tay lấy thêm một miếng
bỏ vào miệng.
Không cần phải nói, chỉ nhìn động tác của Nguyệt Ca thì Ngải Thiển đã hiểu
rằng hắn hài lòng. Vì thế nàng rất vui vẻ, đôi mắt sáng hơi híp lại, lộ
ra hưng phấn không nói nên lời.
Tuy bánh ngọt nhìn rất đẹp mặt nhưng lại dẫn tới trận cháy lớn như vậy, bị
hun thành như thế mà còn có thể có khẩu vị à? Vân Chiến không thể tin
được, ngập ngừng nhìn động tác ăn khôngnh♡okchút do dự của Nguyệt Ca. Hắn tò mò không biết rốt cuộc mùi vị ra sao. Hắn
thường đi lại trong nhân gian, cũng thường xuyên nếm thức ăn ngon ở đó.
Không vì ham mê ăn uống mà là cảm thấy chơi rất vui. Nhưng nhìn bánh
ngọt Ngải Thiển làm quả thực là đã có "sắc" trong sắc hương vị. Thôi,
hắn nên nếm thử, dù sao cũng chẳng có độc. Nghĩ như vậy, Vân Chiến cứ
yên tâm mà lấy một miếng bỏ vào miệng.
Một giây sau, đôi mắt to sáng ngời trừng như cái chuông đồng. Trời ơi, quả
nhiên là mỹ vị thượng hạng, chỉ có hơn chứ không kém mỹ vị mà hắn hưởng
qua ở nhân gian. Tinh tế thưởng thức một chút, nuốt vào trong bụng không chút do dự, còn chưa thỏa mãn mà lè lưỡi ra liếm một cái.
"Nha đầu, đây là muội làm thật à?" Vân Chiến vừa vươn tay ra lấy bánh ngọt lần nữa vừa ngạc nhiên mà hỏi Ngải Thiển.
Ngải Thiển hếch cằm đắc ý, một tay chống nạnh, một tay bưng khay, nói: "Nói nhảm, không phải bản tiểu thư làm thì ai làm?"
"Thật là khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa." Vân Chiến vừa nuốt mỹ thực vừa khen ngợi không chút keo kiệt.
"Hí hí, khâm phục không?" Ngải Thiển cũng không khiêm tốn mà còn được đằng chân lân đằng đầu.
"Khâm phục khâm phục, tiểu nhân rất khâm phục." Vân Chiến học cách nói ở nhân gian, diễn rất đạt.
Hắn chọc Ngải Thiển cười to, bờ môi Nguyệt Ca cũng nhếch lên một độ cong, dịu dàng nói với Ngải Thiển: "Nha đầu, lại đây."
Ngải Thiển đáp lời rồi di chuyển, nghiêng người dán sát vào Nguyệt Ca.
Nguyệt Ca cười cưng chiều, kẹp một miếng bánh ngọt đưa tới bên môi Ngải Thiển.
Ngải Thiển sửng sốt, mở miệng theo phản xạ có điều kiện, bánh ngọt thuận thế được đưa vào miệng nàng.
Vân Chiến đứng cạnh nhìn thấy hành động của Nguyệt Ca thì không khỏi thấy
quá mức thân mật. Lông mày vừa giãn ra lại cau lại, tâm tình lại nặng nề nhưng cũng không nói thêm gì. Nhưng tay hắn nhanh nhẹn vơ hết mấy miếng bánh ngọt còn lại trong khay bỏ vào bụng, sau đó hếch mày cười đắc ý
với hai người.
Ngải Thiển còn chưa nuốt miếng bánh ngọt vào, đôi mắt sáng mở lớn, nhìn Vân
Chiến đầy kinh ngạc. Có cần phải khoa trương vậy không? Sợ nàng ăn hết
à? Thật là keo kiệt. Đây là nàng làm đấy, sao lại cướp hết như thế? Nàng vừa ăn một miếng, Nguyệt Nguyệt ăn hai miếng mà thôi. Sau khi kinh
ngạc, Ngải Thiển nhanh chóng nhai nuốt miếng bánh trong miệng, sau đó
hung hăng trừng Vân Chiến.
Nguyệt Ca đặt hai tay lên đùi, đôi mắt phượng cũng nhìn về phía Vân Chiến
nhưng không có tức giận mà chỉ là thâm thúy. Sao hắn không biết tính
tình của đại sư huynh chứ. Trước kia hắn cũng bối rối, sợ mình có tình
cảm đặc biệt với Ngải Thiển. Nhưng bối rối sợ hãi xong thì hắn quyết
định tất cả cứ thuận theo tự nhiên. Ngải Thiển là đồ đệ của hắn, với lực tự kiềm chế của hắn thì chắc chắn sẽ không để mình phạm phải sai lầm
lớn gì. Tuy lực tự kiềm chế này cũng có lúc trở nên yếu ớt trước mặt
Ngải Thiển.
Ngải Thiển chậm chạp nên không cảm giác được suy nghĩ khác thường của hai
người mà chỉ quay sang mắng Vân Chiến: "Đây là muội làm cho Nguyệt
Nguyệt sư phụ ăn, sao huynh ăn sạch mất rồi?"
"Ăn ngon mà." Vân Chiến cười nói, "Hơn nữa, ta là đại sư bá của muội, lẽ ra có thứ tốt thì phải biếu ta trước mới đúng."
"Dừng." Vẻ mặt Ngải Thiển khinh thường, ném cái khay sang một bên, "Nhìn bộ
dáng này của huynh, bản tiểu thư có muốn biếu cũng có lòng mà không có
sức đâu."
"Xin chỉ giáo?" Vân Chiến không hiểu. Bộ dáng của hắn có vấn đề gì à?
"Khụ khụ..." Ngải Thiển hắng giọng rồi mới nói với vẻ mặt nghiêm trang:
"Nhìn gương mặt thật xin lỗi bách tính này của huynh thì muội không thể
sinh lòng kính trọng được nên tự nhiên không thể làm việc biếu xén này
rồi."
"Hừ." Vân Chiến nghe rõ ý của Ngải Thiển, đôi lông mày rậm dựng đứng lên ngay lập tức. Nếu hắn có râu thì hẳn cũng bị hắn thổi tung lên: "Bộ dáng bổn tọa anh tuấn phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, sao lại thực xin lỗi
bách tính chứ? Trong tiên giới, bổn tọa cũng là đối tượng được chúng nữ
tiên gia theo đuổi. Tuy không thể so với Nguyệt sư đệ nhưng cũng đủ đào
hoa."
"Xì, dù sao cũng chẳng có cách nào phá được da trâu." Ngải Thiển trừng mắt nhìn lên trời, lời nói tràn đầy ý coi thường.
"Không tin?" Vân Chiến khoanh hai tay trước ngực, mất hứng mà nhìn Ngải Thiển.
"Không có lý do để tin." Ngải Thiển nói xong, nghiêng đầu cười ngọt ngào với Nguyệt Ca.
"Phải làm sao thì muội mới tin?" Vân Chiến cũng nghiêng đầu, điệu bộ vô cùng kiểu mẫu.
Ngải Thiển nói với ý suy nghĩ nghiêm túc: "Có vẻ thế nào cũng không thể tin được."
Vân Chiến bị tức ngay lập tức. Ngải Thiển cảm thấy mình có thể nhìn thấy
khói trắng lượn lờ trên đỉnh đầu Vân Chiến. Sau đó nàng nói thêm: "Trừ
phi huynh để muội thấy có mấy mỹ nữ theo đuổi huynh thật thì muội mới
tin."
Nghe nói vậy, Vân Chiến nhịn tức, suy nghĩ một cách nghiêm túc. Dường như
nhị tiểu thư trên chín tầng trời có ý với hắn...Còn có cháu gái của
chưởng môn phái Thủy Lăng cũng từng bày tò tình yêu. Còn có còn có...
Vân Chiến nêu ra rất nhiều ví dụ. Nhìn đi, hắn thật sự không ba hoa, hoa đào của hắn thật không ít.
Chờ Vân Chiến nói xong thì Ngải Thiển cười như không cười nhìn hắn.
"Sao? Vậy mà muội không tin?" Vân Chiến buồn bực.
"Không." Chỉnh lại sắc mặt, Ngải Thiển nghiêm túc nói: "Sao từ trước tới giờ muội chưa từng thấy những người huynh nói nhỉ?"
"Bọn họ không tới đây." Vân Chiến nói một cách đương nhiên.
"Nếu bọn họ theo đuổi huynh thì sao không tới tìm huynh?" Vẻ mặt Ngải Thiển khó hiểu, thật không có cách gì có thể nói nổi.
"Bị ta từ chối, ngại tới đây." Vân Chiến ném một ánh mắt "muội thật ngốc" sang.
Ngải Thiển không trả lời chỉ dùng ánh mắt đầy khinh bỉ mà nhìn Vân Chiến.
"Đi thôi, về điện." Nguyệt Ca lên tiếng, đúng lúc ngăn cản Vân Chiến bùng nổ.
Nhưng Vân Chiến vẫn vung áo bào, sải bước rời đi. Hắn đường đường là đại chấp sự của Tử Nguyệt Môn, không tranh cãi với một tiểu nha đầu.
"Hì hì." Ngải Thiển cười, nhìn bóng lưng Vân Chiến đầy đắc ý. Vậy mà đã tức rồi. Trừng mắt nhìn vài giây, Ngải Thiển quấn tới phía sau Nguyệt Ca,
đẩy xe lăn.
"Nguyệt Nguyệt sư phụ." Trong giọng nói của Ngải Thiển mang theo tò mò.
"Ừ, sao vậy?" Nguyệt Ca hắng giọng hỏi.
"Người có thể bị tức giận bởi tác phong của con không?"
"Có lẽ là không." Nguyệt Ca cười khẽ, trả lời, đáy lòng thầm thêm một câu, nếu con không thương yêu mình thì ta sẽ tức giận.
"Vẫn là Nguyệt Nguyệt sư phụ tốt nhất." Ngải Thiển vui vẻ kêu. Đáy lòng lại
nói: Nhưng thấy Vân Chiến sư bá bị nàng chọc tức mà không có trút cũng
rất vui.
Nguyệt Ca chỉ cười hờ hững.
Một làn gió thoảng qua, tiên vụ như tơ khe khẽ tản ra. Tóc của hai người
cũng khẽ bay lên, tay áo quấn quýt. Nhất thời trong không khí tràn đầy
bình thản, không cần phải nói, chỉ lẳng lặng cảm nhận nhau.