Chúng ta rốt cục cũng tới Vũ quốc “Oa — này thời tiết ở đây thật tốt nga !” Ta vui vẻ nhìn chung quanh.
“Đúng vậy ! Thời tiết hiện tại rất thích hợp với thân thể của ngươi”. Hứa Dương đồng ý gật gật đầu.
“Ân! Chúng ta không cần ngồi xe, chúng ta xuống dưới đi một chút thì tốt” Ta đề nghị!
“Được rồi! Bất quá không thể đi quá lâu”. Thân thể Triệt Nhi còn rất suy yếu.
“Tốt !” Ta gật gật đầu.
Chúng ta xuống xe ngựa đi dạo “Nhược Tư ! các ngươi xem, nơi này thật náo nhiệt nga!”
“Cái này cũng chưa tính là gì, đây không phải là thị trấn náo nhiệt nhất Vũ quốc, thành thị náo nhiệt nhất so với nơi này còn gấp mấy lần!” Vũ liệt cười giải thích.
“Thật vậy chăng? Thật tốt quá ! Đến lúc đó ta muốn đi chơi !” Ha ha…… Lại có nơi để đi chơi rồi.
“Tốt !”
Đột nhiên ta thấy có bán ô mai “Ta muốn ăn” Hai mắt ta sáng lên chỉ vào ô mai.
“Hảo, chúng ta đi mua !” Lãnh Nhược Tư cười cười sờ mặt của ta.
Nghe hắn nói vậy ta bay nhanh tới đó dọa bọn họ sắc mặt trắng bệch “Triệt Nhi đừng chạy!” Lãnh Nhược Tư khẩn cấp hô to.
“Không cần a! Các ngươi nhanh lên!” Ta một chút cũng không để ý lời bọn họ.
Mộ Dung Vân cùng Lãnh Nhược Tư bọn họ vội vàng dùng khinh công đuổi theo ôm lấy ta “Triệt Nhi không chuẩn chạy!”
“Đúng vậy! Vạn nhất bị thương thì phải làm sao bây giờ?” Mộ Dung Vân nhíu mày nói.
Ô — khi dễ ta không có võ công ! “Ta muốn ăn!” Ta đáng thương hề hề nhìn bọn họ.
“Triệt Nhi ngoan, trẫm đi mua.” Lãnh Nhược Tư bất đắc dĩ rời đi để mua.
“Triệt, ngươi phải nghe lời, thân thể ngươi hiện tại không giống với lúc xưa, hết thảy đều phải cẩn thận biết không?” Mộ Dung Vân dặn dò ta.
“Hảo ! Ta đã biết !” Ta có điểm áy náy gật đầu, ta cũng biết bọn họ thực lòng lo lắng cho ta.
Sau đó thì Lãnh Nhược Tư mua rất nhiều ô mai về, ta lập tức đoạt lấy bỏ vào trong miệng. Thấy bộ dáng ‘lang thôn hổ yết’ của ta, mọi người sợ ngây người “Vương gia thực sự ăn ngon như vậy sao?” Tiểu Lan nuốt nước miếng nhìn ta.
“Ân, ngươi muốn ăn không?” Ta cao hứng nhìn nàng.
“Không…… Không cần !” Nàng không thích ăn chua đâu
“Được rồi. Triệt Nhi, chúng ta đến khách điếm đi, không còn sớm nên ăn cơm trưa rồi!” Lãnh Nhược Tư ôm lấy ta hướng cửa một khách điếm mà đi.
“Ngươi…… Ngươi thả ta xuống, ta tự mình đi”. Đây chính là Vũ quốc, hai nam nhân ôm ôm ấp ấp thì còn ra thể thống gì nữa?
“Đừng lộn xộn, nghe lời !” Lãnh Nhược Tư bất duyệt nói.
Sao hắn lại hung dữ với ta a? Ta ủy khuất nhìn hắn “Triệt, có gì mà ngại nữa chứ? Dù sao chuyện ngươi đi Lãnh quốc hòa thân mọi người đều biết!” Mộ Dung Vân nhìn thấu tâm sự của ta.
Cái gì? Kia chẳng phải nói cách khác là chuyện ta gả cho Lãnh Nhược Tư toàn thế gian đều biết ? Không thể nào? Ta không phải danh nhân gì mà? Ô — vì cái gì ta thảm như vậy a? Nhưng lại bị Lãnh Nhược Tư hung (ý chỉ là hung dữ)? Ta thầm oán nhìn Lãnh Nhược Tư “Triệt Nhi đừng khóc, là trẫm sai rồi, trẫm không nên hung dữ với ngươi !” Ai…… Sau khi Triệt Nhi mang thai thì liền trở nên đặc biệt thích khóc.
Sớm nói như vậy không phải tốt lắm sao? Chúng ta cùng nhau đi vào khách điếm, bọn Lãnh Nhược Tư gọi một bàn thức ăn lớn, nhưng ta một chút thèm ăn cũng không có “Triệt Nhi, đem cái này ăn đi!” Hứa Dương đưa một chén canh cho ta.
“Không cần ! Ta không muốn ăn !” Dạ dày rất không thoải mái.
“Không thể. Triệt Nhi, ngươi mấy ngày nay chưa có hảo hảo ăn cơm” Lãnh Nhược Tư lập tức cầm lấy chén canh trên tay Hứa Dương để uy ta.
Ta biết là ta trốn không thoát nên ta ngoan ngoãn để cho hắn uy, chúng ta cứ như vậy làm xuất hiện một mảng hòa hợp.
Mà lúc này ở trong một phòng âm u “Phu nhân, bọn người Lãnh Nhược Tư đã đến Vũ quốc”. Một phụ nữ trung niên cung kính nói.
“Thật sao? Vậy là tốt rồi, phía bọn họ có bao nhiêu người?” Nữ tử che mặt cười khẽ hỏi.
“Không nhiều lắm, Lãnh Nhược Tư chỉ dẫn theo vài người !” ?
“Đúng chứ? Được rồi, chúng ta liền dựa theo kế hoạch mà hành động !” Nữ tử che mặt phân phó!
“Dạ ! Phu nhân, chúng ta nhất định có thể giết Lãnh Nhược Tư!” Phụ nữ trung niên kiên định ngữ khí mang theo vài phần an ủi!
“Ân, chúng ta nhất định sẽ làm được !” Nữ tử che mặt gật gật đầu.
Mà lúc này chúng ta lại hoàn toàn không biết mối nguy hiểm nhằm vào chúng ta mà đến ……