Chúng ta nhắm hướng Vũ quốc mà đi. Hôm nay, khi không ở trên xe ngựa ta vui vẻ hỏi: “Khi nào thì đến Vũ quốc a?”
“Không có gì bất ngờ xảy ra thì mười ngày nữa đến!” Lãnh Nhược Tư giải thích.
Thật tốt quá ! Ta vui vẻ nhìn hắn. Nhưng sự tình cũng không như ta nghĩ mà thuận lợi như vậy, bởi vì muốn đến Vũ quốc có một đoạn là sơn đạo, cho nên đường rất gập ghềnh, trải qua sáu bảy ngày lộ trình chúng ta mới thoát khỏi đoạn đường này.
Bởi vì mặt đường quá mức gập ghềnh, xe ngựa xóc nảy dữ dội nên hại kẻ vốn đã nôn nghén lợi hại như ta căn bản chịu không nổi. Hôm nay ta nằm ở trong lòng Lãnh Nhược Tư “Ân……” Ta khó chịu rên rỉ.
“Triệt Nhi làm sao vậy?” Lãnh Nhược Tư lo lắng nhìn ta chăm chú.
“Thật là khó chịu, dạ dày hơi không thoải mái!” Ta khó chịu nhíu mày.
“Tại sao lại như vậy chứ?” Lãnh Nhược Tư nghi hoặc cực kỳ.
“Hoàng Thượng, ta nghĩ chắc do xe ngựa xóc nảy quá dữ dội. Vương gia vốn là nôn nghén lợi hại, hiện tại hẳn sẽ chịu không nổi!” Tiểu Lan nghĩ nghĩ rồi nói ra.
Như vậy sao? “Huy Hoàng, mau dừng xe lại!” Lãnh Nhược Tư ra lệnh.
Lãnh Nhược Tư ôm ta đi ra ngoài “Làm sao vậy?” Hứa Dương đang cưỡi ngựa bên ngoài cùng mọi người không rõ chuyện gì mà quay lại nhìn chúng ta.
“Vương gia dường như chịu không nổi, trong người khó ở!” Tiểu Hương giải thích.
“Cái gì? Vậy Triệt không có việc gì đúng không?” Mộ Dung Vân khẩn trương xuống ngựa chạy đến bên người ta.
“Ta không sao, ta nôn –”
Ói một hồi lâu, thẳng đến khi sắp đem cả dạ dày mà phun ra ta mới ngừng lại “Triệt Nhi xúc miệng đi”. Lãnh Nhược Tư đem chén nước đưa cho ta.
“Ta thấy đừng cho Triệt Nhi ngồi xe ngựa nữa, thời gian này hay cứ đi bộ đi!” Hứa Dương đề nghị.
“Hảo” Mọi người đều gật đầu.
Lãnh Nhược Tư gọi Cầu Cầu lại để cho ta tựa vào thân thể mềm nhũn khổng lồ nghỉ ngơi. Một lúc lâu sau “Triệt Nhi, chúng ta phải lên đường, không thì tối nay sẽ không đến được thành trấn”. Hắn ôm lấy ta.
“Hảo, chúng ta đi thôi!” Dù sao ta được hắn ôm nên đi hay nằm ở đây cũng không có gì khác nhau.
Đến tối, chúng ta mới đến được khách điếm ở thành trấn. Ta nhu dụi mắt “Vương gia dường như mệt chết rồi. Hoàng Thượng, không bằng để cho Vương gia nghỉ ngơi đi !” Tiểu Lan hướng Lãnh Nhược Tư đề nghị.
“Ân. Triệt Nhi, mau đem bát cháo này ăn rồi trở về phòng ngủ”. Hắn cầm lấy cháo uy ta.
Ta ở trong lòng hắn tìm một vị trí tối thoải mái dựa vào rồi nhắm mắt lại cho hắn uy, Lãnh Nhược Tư cười cười nói: “Triệt Nhi không cần trực tiếp nuốt”. Bệnh cũ của Triệt Nhi lại tái phát, chỉ cần muốn ngủ sẽ không chịu hảo hảo nhai nuốt thức ăn.
Thấy Lãnh Nhược Tư săn sóc ta ôn nhu như vậy, trừ bỏ bọn Hạo Nhiên ra mọi người đều choáng váng. Đây là lãnh khốc vô tình Lãnh Nhược Tư mà bọn họ đã biết sao? Ta ăn xong thì Lãnh Nhược Tư đưa ta về phòng “Lăng, ta không nhìn lầm chứ? Đó là Lãnh Nhược Tư sao?” Hắn thế nhưng lại đối Triệt tốt như vậy?
“Ta tin tưởng ngươi không nhìn lầm”. Bởi vì hắn cũng hiểu được điều bất khả tư nghị đó vì đâu mà có.
“Hoàng Thượng đối Vương gia vô cùng tốt!” Tiểu Hương cười cười giải thích.
“Đúng vậy! Ta thấy quả thực là nói gì nghe nấy, tiêu chuẩn thê nô vô đối!” Duẫn Tuyết rất khách khí nói về Lãnh Nhược Tư.
“A?” Bọn Vũ Liệt nghe xong đều trợn mắt há hốc mồm.
“Đúng vậy! Các ngươi không biết Lãnh Nhược Tư có bao nhiêu nghe lời Tiểu Triệt Triệt đâu, hơn nữa còn bị Tiểu Triệt Triệt chỉnh thảm cỡ nào!”
“Sao lại thế? Nói mau lên !” Bọn Mộ Dung Vân hưng trí bừng bừng nhìn Duẫn Tuyết.
“Tốt ! Chuyện này là ta trong lúc vô tình nhìn thấy !” Duẫn Tuyết rất vui khi có cơ hội làm xấu mặt Lãnh Nhược Tư, ai kêu hắn bình thường luôn ngăn nàng tiếp cận Tiểu Triệt Triệt chứ?
“Chuyện gì? Dường như rất thú vị?” Hứa Dương cũng ồn ào hùa theo.
“Ân, ta nói cho các ngươi a !” Duẫn Tuyết lâm vào hồi ức.
Hôm nàng đi vào hoa viên thì thấy Lãnh Nhược Tư cùng Tiểu Triệt Triệt đang ở đó “Triệt Nhi không cần sinh khí. Trẫm thật sự chưa có làm chuyện gì cùng với nàng ta!”
“Mới là lạ! Ta rõ ràng thấy ngươi cùng nàng kẻ nói người cười!” Hừ ! Hết đám phi tử lại tới nữ đại thần.
“Triệt Nhi ngoan được hay không? Trẫm thật sự không có, không cần sinh khí!” Đáng chết ! Sớm biết vậy sẽ không cùng nàng ta nói chuyện a ! Làm hại Triệt Nhi sinh khí !
“Không cần !”
Bạn đang ?
“Vậy ngươi nói thế nào mới có thể tha thứ trẫm ?” Nói ra thì ai sẽ tin tưởng a? Hắn đường đường vua của một nước thế nhưng đối với lão bà của chính mình một chút biện pháp cũng không có.
“Đây chính là ngươi nói đó nha!” Tiểu Triệt Triệt lộ ra một nụ cười gian.
“Ân”. Hắn có bước nhầm thuyền đạo tặc không đây?
“Tương lai ba ngày không được chạm vào ta!”
“Cái gì?” Lãnh Nhược Tư ai oán kêu lên.
“Có ý kiến?”
“Không có. Nào, Triệt Nhi há mồm” Lãnh Nhược Tư đem một múi quýt bỏ vào miệng Tiểu Triệt Triệt.
“Hoàng Thượng, Vương gia ăn cơm trưa !” Tiểu Hương bưng đồ ăn đến.
Lãnh Nhược Tư cẩn thận thay Tiểu Triệt Triệt bỏ xương cá ra “Triệt Nhi mau ăn!”
“Hảo ! Ngươi uy ta !” Tiểu Triệt Triệt làm nũng nói.
“Hảo, trẫm uy ngươi ! Bất quá, Triệt Nhi tối hôm nay không được nhàn hạ, tốt hảo tắm rửa, mỗi lần trẫm giúp ngươi tẩy rửa ngươi luôn tìm cớ trốn tránh” Lãnh Nhược Tư dặn dò Tiểu Triệt Triệt.
“Được rồi !” Tiểu Triệt Triệt không chút nào để ý trả lời.
Nghe thế Mộ Dung Vân bọn họ lại choáng váng. Nàng đang nói là Lãnh Nhược Tư sao? Không giả mạo chứ? Sau đó “Lăng, ngươi cũng chưa giúp ta bỏ xương cá nữa đó? Lời nói của ta ngươi nghe bao nhiêu?” Càng đừng bàn đến chuyện giúp hắn tắm rửa! Mộ Dung Vân bất mãn nhìn hắn, bất quá Triệt thật không hổ là đệ đệ hắn, có biện pháp đối phó Lãnh Nhược Tư như vậy!
“Được rồi, được rồi, đừng nóng giận, ta về sau sẽ giúp ngươi thì được rồi!” Thật không nghĩ đến đường đường quân chủ Lãnh quốc lại nghe lời lão bà như vậy, thật sự là khó có thể tin !
“Đúng vậy ! nếu lão công ta có thể đối với ta bằng một nửa Lãnh Nhược Tư đối với Tiểu Triệt Triệt thì ta đã mãn nguyện!” Duẫn Tuyết thầm oán nhìn Duẫn Dung.
“Đúng vậy ! Đúng vậy !” Tiểu Lan cùng Tiểu Hương vội vàng gật đầu.
Huynh đệ Huy Hoàng đều không phát hiện Lãnh Nhược Tư đã trở lại. Kỳ quái! Sao mọi người lại nhìn mình như vậy? Dường như mình rất quái dị ! “Các ngươi làm sao vậy?” Lãnh Nhược Tư khó hiểu hỏi.
“Không có gì, không có gì !” Đùa cái gì thì đùa, chuyện này nếu như bị hắn phát hiện, hắn nhất định sẽ giết người diệt khẩu!
Mọi người ăn ý không ở trước mặt Lãnh Nhược Tư đề cặp chuyện vừa rồi. Sau vài ngày, mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn chúng ta “Nhược Tư, ngươi nói mọi người bị gì vậy? Vì cái gì nhìn chúng ta như vậy a?” Ta nghi hoặc nhìn Lãnh Nhược Tư.
Hắn lắc đầu “Tiểu Vân Vân, ngươi biết không?” Ta quay đầu hỏi hắn.
“Ta…… Ta……” Tiểu Vân Vân khó xử nhìn chúng ta.
Xem như vậy hắn là biết “Phụ hoàng, Phụ hậu, ta nói ra thì các ngươi phải hứa là sẽ không truy cứu thêm gì đó!”
“Hảo!” Ta thay Lãnh Nhược Tư đáp ứng.
Tiểu Vân Vân đem sự tình nói cho chúng ta, Lãnh Nhược Tư càng nghe mặt càng đen. Duẫn Tuyết chết tiệt! Hắn không giết nàng không được mà! Dám ở trước mặt mọi người tổn hại hình tượng hoàn mỹ của hắn! “Gì chứ? Không muốn sao?” Ta tức giận nhìn Lãnh Nhược Tư, làm thê nô cũng không sai a ! Ít nhất ta là chủ tử tốt không phải sao?
“Sao ta lại không muốn?” Lãnh Nhược Tư lập tức lấy lại bộ mặt ôn nhu tươi cười.
“Vậy là tốt rồi !” Ta vui vẻ nở nụ cười.
Sau đó, lúc trên đường Lãnh Nhược Tư chỉ cần nhìn thấy bọn Duẫn Tuyết liền dung ánh mắt băng giá nhìn bọn họ khiến bọn họ kinh hồn lạc phách, ta hoàn toàn không phát hiện, dù sao vậy cũng tốt. Bởi vì thân thể ta nên vốn mười ngày lộ trình chúng ta phải mất nửa tháng mới hoàn thành. Hôm nay chúng ta rốt cục cũng tới Vũ quốc, thật sự là quá tốt……