Tô công công dẫn Tương Tịch đến trước cửa Ngự Thư Phòng, cúi người qua một bên , tay đẩy cửa sang, kính cẩn: Nương Nương, hoàng thượng chờ người ở trong.
Nở nụ cười nhẹ nhàng, nàng lách người , bước qua người Tô công công vào trong. Hoa Nhĩ bước theo sau liền bị chặn lại : Hoàng thượng nói chỉ một mình Tương tần được phép vào trong. - Vậy nên nàng ấy chỉ đành đứng ngoài đợi nàng.
Cánh cửa Ngự Thư Phòng khép lại, cả người Tương Tịch bỗng chốc run nhẹ. Bây giờ nơi đây chỉ còn mỗi nàng và hắn. Sở Định Long vẫn lim dim mắt, tay xoay hai hat long châu, phong thái rất ung dung tự tại.
Tương Tịch cúi người, theo quy củ hành lễ với hắn : Thần thiếp tham kiến hoàng thượng! - Người trên long toạ khẽ mở mắt, nhìn nữ nhân trước mặt. Hắn cầm lên một tờ tấu sớ, quăng lại gần nàng, chầm chậm nói : Nàng xem đi!
Tâm tư Tương Tịch khẽ dấy lên chút kinh hãi. Nàng liền lùi về sau, thanh âm vô cùng sợ hãi : Hoàng thượng, hậu cung không được can chính!
Đây là chuyện nhà nàng, không thể gọi là can chính.- Câu nói của hắn khiến nàng như vừa nghe tiếng sấm bên tai. Hai tay nàng run rẩy cầm tờ tấu sớ lên, từng chữ từng chữ như đập vào mắt nàng.
Nước Định ngay buổi phiến loạn lại không đem binh can ngăn. Lại tàn quân phiến loạn lúc chạy, không hiểu hà cớ gì đến doanh trại của quân Định lại biến mất. Vua tôi nước Định lại không chịu điều tra, ngược lại còn cản trở.
Cúi xin hoàng thượng, cho phép thuộc hạ dẫn binh chinh phạt nước Định, đề phòng hậu hoạ về sau.
Bên dưới đề Cao Quyền, Cao thừa tướng. Tương Tịch đóng tờ tấu sớ lại, tâm tư chính là một mảng hỗn độn. Cái gì mà chinh phạt nước Định? Không phải là gây chiến sao?
Hoàng thượng, phụ hoàng của thiếp không bao giờ làm vậy.- Thanh âm Tương Tịch thành khẩn vô cùng. Tâm can nàng đang rối bời. Phụ hoàng nàng chắc chắn không làm những chuyện đó. Nhưng Sở Định Long lại là kẻ không bao giờ tin bất cứ ai. Hắn chỉnh sửa hoàng bào, môi nhếch lên thành một nụ cười như có như không : Không phải một câu nàng nói không có liền có thể đem mọi chuyện thành sự thật.
Thần thiếp lấy tính mạng mình đảm bảo. Phụ hoàng thiếp thương dân như con. Nếu người làm vậy, chẳng khác nào gây chiến với hoàng thượng. Lúc đó dân chúng sẽ lầm than biết bao. Hoàng thượng, mong người phải suy xét kỹ lưỡng. Đây không chỉ là phồn vinh nước Định, mà còn ảnh hưởng đến Sở Nguyên, ảnh hưởng ban giao hai nước. - Ánh mắt Tương Tịch nhìn hắn không chút sợ hãi, cả thanh âm cũng trở nên khảng khái. Nữ nhân này mọi ngày thường tỏ vẻ mình yếu đuối, nhưng trong thâm tâm lại rất ương ngạnh. Sở Định Long nhìn nàng, gương mặt thoáng chốc nghĩ ngợi gì đó.
Dường như sợ hắn không tin lời mình, Tương Tịch dập đầu xuống đất, khiến trán bị thương. Giọng nàng vang lên giữa Ngự thư phòng, khảng khái và không có chút sợ hãi : Hoàng thượng, thần thiếp cam đoan với người, chuyện này và nước Định không chút liên hệ, mong hoàng thượng đừng vì những thứ trước mắt làm u mê mà gây hại cho dân chúng.
Sở Định Long không nói gì, tay ra hiệu cho nàng lại gần hắn. Đầu gối Tương Tịch bị tê cứng, phải rất khó khăn mới có thể đứng dậy. Hắn từ đầu đến cuối chỉ lười biếng ngồi trên long tọa. Nàng tự hỏi phải chăng chân hắn đã bị phế rồi không.
Chuyện này trẫm sẽ cho người điều tra lại.- Hắn nắm lấy tay nàng kéo lại gần, ôm lấy cơ thể nhỏ bé của nàng. Hương thơm từ người nàng bao quanh hắn, khiến hắn thanh thoát lạ thường.
Hoàng thượng... - Tương Tịch bị hắn ngửi đến cả người đều nhột, thanh âm cũng trở nên kiều mị. Bàn tay Sở Định Long bắt đầu làm loạn, di chuyển khắp người nàng. Nàng cảm giác như có ngọn lửa đang thắp lên từ sâu thẳm bên trong. Nóng đến cực độ.
Sở Định Long dường như cũng không chịu nổi nữa. Hắn nhấc bổng nàng, dùng tay bế nàng vào trong. Tấm rèm nhung rơi xuống, che khuất hai bóng dáng đẹp đẽ.
*******
Tô công công, nương nương vào đó sẽ không sao chứ? - Hoa Nhĩ ở bên ngoài hết đi qua đi lại, thì quay sang hỏi Tô công công bên cạnh. Nhưng lão chỉ vuốt vuốt chòm râu trắng, đôi mắt đã mờ đi phân nửa đăm chiêu, xong lại không trả lời nàng ấy.
Tâm can Hoa Nhĩ như đang có lửa đốt, đứng ngồi không yên. Từ đằng xa, một cung nữ bước tới Ngự thư phòng, đến trước mặt Tô công công: Tô công công, Thuần Quý nhân đang không khỏe trong người, mong ông chuyển lời đến hoàng thượng rằng tiểu chủ rất muốn gặp người.
Ánh mắt Hoa Nhĩ rơi trên người cung nữ ấy. Quả thật có chút quen thuộc, có thể là lúc còn hầu hạ ở Ngọc Bích Cung đã từng gặp qua. Thuần Quý nhân không khỏe trong người?Mới vừa nãy còn gây náo loạn ở Ngự Hoa Viên, bây giờ liền trở nên ốm yếu? Nụ cười trên môi Hoa Nhĩ nhạt dần, thanh âm nhẹ nhàng nhưng tràn đầy khinh bỉ : Tiện nhân!
Cung nữ kia sau khi nói xong với Tô công công, liền quay sang nhìn Hoa Nhĩ. Nàng ta nhìn nàng rất lâu, ra vẻ đăm chiêu gì đó. Lát sau, liền ra vẻ xởi lởi với nàng : Tưởng là ai, hóa ra là Hoa Nhĩ tỷ tỷ. Muội cứ tưởng tỷ còn ở trong Phạm Hình Ti, không ngờ là đi theo Tương tần nương nương rồi.
Hoa Nhĩ bị gọi tên liền giật mình nhìn nàng ta, môi nở nụ cười gượng gạo : Đã lâu không gặp!
Cung nữ kia cười cười, cầm tay nàng : Bây giờ muội đi có việc, sau này sẽ hàn huyên nhiều hơn. - Nói đoạn nàng ta lướt qua nàng thật nhanh. Đến lúc bóng nàng ta khuất dần, Hoa Nhĩ mới nhận ra trong tay có một mảnh giấy nhỏ, bên trong có năm chữ: Canh hai, An Nhĩ Cát.
Khuôn mặt Hoa Nhĩ có chút khó hiểu, nhìn theo hướng cung nữ kia vừa khuất mắt. Nhưng người nàng tìm kiếm đã đi từ lúc nào.
Hoa Nhĩ, ngươi chờ bổn cung có lâu không? - Bên tai nàng truyền tới thanh âm nhẹ nhàng quen thuộc. Hoa Nhĩ quay đầu, liền vừa vặn trông thấy bóng dáng Tương Tịch từ Ngự thư phòng đi ra. Hai má nàng phớt hồng, cả ánh mắt cũng vẫn còn vương vấn dục vọng.
Nương nương, sao người ở trong đó lâu vậy? - Câu hỏi của Hoa Nhĩ khiến hai má Tương Tịch càng lúc càng đỏ lên. Nàng cúi đầu, quay lưng bước đi thật nhanh, tránh cái nhìn của nàng ấy : Bổn cung mệt rồi, mau về cung.
Chưa kịp đợi Hoa Nhĩ trả lời, bước chân của nàng đã nhanh chóng chạy mất dạng, khiến nàng ấy đứng ngơ ngác nhìn theo.
*****
An Nhĩ Cát canh hai, ánh trăng chiếu sáng xuống mặt hồ. Hoa Nhĩ đứng trên bờ hồ, cảm nhận từng cơn gió vây quanh nàng.
Đã lâu không gặp ngươi, Hoa Nhĩ. - Từ đằng sau lưng nàng, thanh âm truyền tới, khiến cả người nàng như bị đông cứng. Bàn tay Hoa Nhĩ siết thành nắm đấm, mi tâm cũng trở nên rực lửa.
Có phải ngươi ở chỗ Tương Tần không được dạy dỗ, cả phép tắc trong cung cũng quên đi? - Giọng nói đó có chút tức giận. Hoa Nhĩ hít thật sâu, quay lưng sang, quỳ xuống hành lễ : Nô tì tham kiến Thuần quý nhân!
Thuần Dung vận hắc y, phong thái ung dung tự tại, đi xung quanh nàng, môi nở nụ cười nhàn nhạt : Ngươi cũng nhanh thật, mới vừa rời khỏi Phạm Hình Ti đã đi theo chủ mới.
Là phận nô tì, chủ tử muốn nô tì theo, có cho chín cái mạng cũng không dám khước từ. - Lời nói của Hoa Nhĩ vừa khảng khái, lại không chút sợ hãi. Ánh mắt nàng ngước nhìn Thuần Dung, mang theo cả căm hận.
Nàng ta lại không chút để ý,tay nâng gương mặt nàng lên. Bàn tay nàng ta siết lấy cằm nàng, nụ cười trên môi cũng trở nên ý vị: Ta có một yêu cầu cho ngươi, đúng hơn là một mệnh lệnh.
Mi tâm Hoa Nhĩ khẽ dao động, xen chút khó hiểu. Thuần Dung ung dung nhìn nàng , tay cũng thả nàng ra: Ta chỉ muốn ngươi làm cho ta một việc.
Nàng ta lấy từ bên trong áo ra một cái tượng hình nhân. Bên trên người nó dán một tờ giấy đo, đề: Thuần Dung, sinh ngày Dậu tháng giêng năm Kỷ dậu.
Đôi mắt Hoa Nhĩ nhìn hình nhân đó, đã đoán ra được phần nào. Nàng nhìn Thuần Dung, thanh âm không biểu lộ chút xúc cảm : Thuật ác thắng? Thuần Quý nhân muốn nô tì hai Tương tần?
Ngón tay của nàng ta chặn miệng nàng lại. Nụ cười trên môi nàng ta càng lúc càng gần độc: Không không, ngươi phải nhớ rằng, là Tương tần hận ta tận xương tủy, mới dùng thuật ác thắng hãm hại ta.
Thuần Quý nhân, nô tỳ không thể làm vậy! - Hoa Nhĩ đẩy hình Nhân về phía Thuần Dung, kiên quyết từ chối. Nàng chính là không thể phản bội Tương Tần, phản bội chủ tử của Hoa Nhĩ nàng.
Ngươi không muốn biết Tiểu Ái chết như thế nào sao? - Câu nói của Thuần Dung như đánh vào tâm can nàng. Cơn lửa giận trong người nàng như bốc lên. Hoa Nhĩ run rẩy, móng tay nàng bấu vào lòng bàn tay khiến nó rướm máu.
Nhận ra Hoa Nhĩ đã xao động, Thuần Dung đặt hình nhân vào trong tay nàng. Trước khi biến mất, chỉ để lại một câu nói : Ta cho ngươi ba ngày. Sau ba ngày, nếu ngươi thành công, ta sẽ cho ngươi biết ai là kẻ hại chết Tiểu Ái. Yên tâm, ta sẽ không khiến ngươi thất vọng.
Thanh âm ấy mất hút trong màn đêm. An Nhĩ Cát lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có của nó. Hoa Nhĩ nhìn hình nhân trong tay, tâm tư có bao nhiêu là xao động. Thuần Dung nói vậy là sao? Kẻ giết Tiểu Ái không phải là a ta sao? Rốt cuộc là Hoa Nhĩ nàng nên tin ai? Thuần Quý nhân hay Tương tần?
Sương đêm mát lạnh rơi xuống gương mặt xinh đẹp của Hoa Nhĩ. Ngẩng mặt lên bầu trời tối đen, chỉ có ánh trăng sáng, thanh âm nàng khẽ khàng hơn cả gió: Ái Ái, tỷ rốt cuộc là nên tin ai?
**********
Bích Loan Cung hôm nay vẫn sáng rực rỡ như ban ngày. Hoa Nhĩ nhìn bóng đen trên cửa sổ, biết là nàng chưa ngủ, liền pha một li trà tâm sen mang vào.
Tương Tịch ngồi bên lò hương, một tay chống cằm, một tay dở sạch đọc. Điệu bộ nàng xem chừng rất lười biếng. Hoa Nhĩ cúi người, dâng chén trà tâm sen lên, rồi lại lui về sau: Nương nương, người uống trà đi. Đây là trà tâm sen, dùng để an thần tĩnh khí.
Đến lúc này, Tương Tịch mới dừng lật sách, ngước mắt nhìn nàng ấy. Hoa Nhĩ cúi đầu, không dám nhìn vào mắt nàng, như nàng ấy vừa làm việc có lỗi.
Ngươi đi gặp chủ cũ, hàn huyên tâm sự, có phải rất vui không? - Vừa nhấp nhẹ một ngụm trà, Tương Tịch không nhanh không chậm nói. Tuy lời nói ra vẻ thờ ơ, nhưng bên trong lại ẩn chứa biết bao tầng nghĩa. Hoa Nhĩ im lặng. Mãi một lúc sau, nàng ấy mới cất tiếng trả lời nàng : Thuần Quý nhân là lâu ngày không gặp nô tì, cảm thấy nhớ một con chó của mình giờ là của người khác, nên mới gọi về một lát.
Bổn cung không cản ngươi đi thăm chủ cũ, chỉ là cẩn trọng nhắc ngươi nên nhớ phân biệt kẻ thù và tri kỉ. - Bàn tay và ánh mắt Tương Tịch lại chú tâm vào đọc sách, nhẹ nhàng nói ra những lời đó. Hoa Nhĩ im lặng, mặt cúi xuống. Nàng ấy chính là không biết nói gì cho phải. Mọi thứ chìm vào im lặng một lúc lâu, đến lúc Tương Tịch nói muốn đi nghỉ, thì nàng ấy mới có thể buông gánh nặng trong lòng xuống một chút.
Hoa Nhĩ buông rèm xuống, nhìn bóng lưng của Tương Tịch tiến đến giường ngủ. Lời nói của Tương Tịch ngay lúc đó, dù chỉ để cho mình Hoa Nhĩ nghe thấy, cũng khiến nàng ấy khắc cốt ghi tâm : Sau này đừng tự cho mình là chó. Dù ngươi là nô tì, ngươi cũng là con người như bổn cung.