Độc Sủng Phế Hậu

Chương 15: Chương 15: NGỌC BÍCH CUNG




   Ba ngày trôi qua, mọi chuyện trong cung trở nên yên ắng lạ thường. Chỉ có lòng người là cảm thấy lo lắng.

    Hoa Nhĩ đứng ở An Nhĩ Cát, cúi đầu xuống đất. Bầu trời trong xanh với những vạt nắng rọi xuống mặt hồ. Mọi thứ thật đẹp đẽ.

  Hoa Nhĩ tỷ tỷ, chuyện Thuần Quý nhân nói hôm trước, tỷ đã có câu trả lời chưa? - Một cung nữ từ phía sau nàng đi tới, bàn tay mềm mại chạm vào vai nàng. Khẽ quay đầu, nhận ra là cung nữ hôm trước ở Ngự Thư Phòng, Hoa Nhĩ khẽ nhếch môi: Nếu làm chuyện đó, tiểu chủ sẽ cho ta lợi ích gì?

   Gương mặt cung nữ kia thản nhiên nhìn nàng: Đương nhiên là có lợi ích, tiểu chủ không bao giờ bạc đãi người của mình.

   Thật vậy sao? - Đôi mắt của Hoa Nhĩ nhìn về nơi xa xăm. Không ai rõ nàng đang nghĩ gì.

    Hoa Nhĩ tỷ tỷ cứ an tâm! - Như để củng cố thêm lòng tin cho nàng, cung nữ kia ra sức thuyết phục.

    Nàng khẽ đưa mắt nhìn cung nữ kia, môi phun ra từng chữ rõ ràng : Ta muốn làm Tổng quản cung nữ.

   Lời nói của nàng khiến cho cung nữ kia trợn tròn mắt, như đang không tin vào tai mình. Tổng quản cung nữ chính là chức vị cao nhất của nô tì trong cung. Tâm nàng ta khẽ dấy lên chút chế giễu : Không biết sau khi ngươi làm xong, mạng chó của ngươi có giữ được không, đừng nói là leo lên làm Tổng quản cung nữ.

    Nhưng ngoài mặt, nàng ta lại làm ra vẻ xởi lởi, dịu dàng : Yêu cầu của tỷ tỷ, muội sẽ nói lại với tiểu chủ. Chỉ cần tỷ làm việc đó thật tốt.

   Về đi, ta khắc tự biết lo.- Hoa Nhĩ ngước mặt lên trời, hít nhẹ một hơi. Cung nữ kia đã đạt được mục đích, liền nhanh chóng đi khỏi.

   An Nhĩ Cát lại trở về với vẻ yên tĩnh như lúc trước. Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo những hồi ức xưa cũ.

    Thôn Bích Dạ, mười sáu năm về trước.

   Tỷ tỷ, mau chạy đi.- Một đứa nhỏ hét lớn giữa khu chợ, át đi cả tiếng ồn ào. Nó như con chuột nhỏ, ra sức len lỏi trong dòng người. Phía sau nó, một đứa bé lớn hơn chút cũng ra sức chạy theo. Một gã nam nhân bặm trợn đang đuổi theo chúng, thanh âm vô cùng giận dữ : Bọn nha đầu, mau đứng lại.

   Đứa bé gái lớn hơn ôm chặt cái bọc trong người nó. Đôi chân nó cố chạy thật nhanh, nhưng lại vấp ngã. Những chiếc bánh bao từ cái bọc rơi ra. Gã nam nhân kia đã đuổi gần tới. Nó ra sức nhặt thật nhanh.

Tỷ tỷ, bỏ đi. Mau chạy! - Bàn tay của nó bị đứa bé nhỏ hơn lôi đi. Chúng  ra sức chạy thật nhanh, mất hút giữa dòng người như suối chảy.

    Đến lúc cả hai chắc chắn gã kia không đuổi theo nữa, mới dừng lại. Đứa bé lớn hơn nhìn cái bánh bao duy nhất còn trong tay. Khẽ nuốt nước bọt, nó đặt cái bánh bao vào tay đứa nhỏ hơn : Ái Ái, mau ăn đi. Muội than đói mà.

   Đứa bé được gọi nhìn chị nó, rồi lại nhìn cái bánh bao. Đôi mắt to tròn của nó như đang nghĩ gì đó. Tay nó cầm cái bánh bao, bẻ đôi ra, chìa ra cho đứa bé kia: Bụng của Tiểu Ái nhỏ lắm, cho tỷ một nữa. - rồi nó toét cái miệng cười, nụ cười trong veo như hạt sương buổi sớm.  

    Hoa Nhĩ mở mắt, hồi ức ấy lập tức tan biến. Khẽ giơ tay lên khóe mắt, lập tức cảm thấy ươn ướt. Nàng cười như có như không, thanh âm khẽ khàng như gió thổi : Ái Ái, muội nhìn xem, tỷ tỷ thật xấu, lại rơi lệ rồi...

*******

    Hoa Nhĩ trở về Bích Loan Cung, liền đi vào trong sảnh chính. Vừa vào đã thấy Tương Tịch đang ngồi thêu gì đó, lặng lẽ đi đến bên cạnh nàng.

Ngươi về rồi sao?- Bàn tay Tương Tịch thoăn thoắt, từng đường kim mũi chỉ sống động như thật. Tâm tư nàng không ai nhìn thấu được. Ở trong cung lâu như vậy, nàng cũng đã học được cách giấu đi xúc cảm bản thân. Để lộ xúc cảm chính là lộ ra yếu điểm, làm con dao của kẻ thù giết mình.

   Hoa Nhĩ cúi đầu, thanh âm nhẹ nhàng : Dạ, chuyện người căn dặn đã làm xong.

   Tương Tịch dùng kéo cắt đi chỉ thừa, từ đầu đến cuối đều không nhìn Hoa Nhĩ. Nàng ngắm nghía chiếc khăn thuê một lúc lâu. Lát sau, nàng đặt nó lên tay nàng ấy.

   Khẽ nhìn xuống chiếc khăn thêu, mi tâm Hoa Nhĩ dấy lên tia khó hiểu. Tương Tịch cầm tay nàng, nở nụ cười dịu dàng : Bổn cung nhớ Tiểu Ái từng nói là ngươi thích hoa phù dung. - Bàn tay Hoa Nhĩ chợt run rẩy. Phù dung xinh đẹp, rực rỡ hơn mẫu đơn. Nhưng hoa sớm nở tối tàn, không thể tỏa hết sắc đẹp. Hó Nhĩ nàng chính là cảm thấy nó rất u thương. Giờ nhìn thấy lần nữa, lại như nhìn thấy Tiểu Ái ngày nào.

  Đa tạ nương nương... - Thanh âm Hoa Nhĩ xen lẫn chút nghẹn ngào đến đắng lòng.

    Nô tài tham kiến Tương Tần nương nương. - Tô công công từ bên ngoài đi vào, quỳ xuống hành lễ. Tương Tịch cười nhẹ nhàng, thanh âm có chút vui vẻ : Tô công công miễn lễ!

   Người dưới đất vội đứng dậy, kính cẩn: Trưa nay hoàng thượng muốn dùng bữa tại cung của người, nô tài đến báo để nương nương chuẩn bị.

  Đa tạ Tô công công! - Khóe môi Tương Tịch cong thành một nụ cười. Tô công công sau khi báo xong cũng lui ra ngoài. Nàng vuốt nhẹ chiếc khăn tay bằng lụa, thanh âm nhẹ nhàng đến kỳ lạ : Hoa Nhĩ, ngươi đi chuẩn bị ngự thiện đi. Dặn nhà bếp làm canh táo đỏ, hoàng thượng rất thích ăn.

    Gương mặt Hoa Nhĩ chính là dùng từ kinh ngạc để diễn tả. Nàng ấy tròn mắt nhìn nàng, giọng vô cùng khó tin: Nương nương, từ lúc nào mà người để ý đến hoàng thượng thích gì như vậy.

   Cả người Tương Tịch căng cứng. Nàng đỏ mặt, cúi đầu vò vò cái khăn tay: Chỉ là vô tình nhớ thôi.

   Thật là vô tình? - Câu hỏi của Hoa Nhĩ càng làm nàng đỏ mặt. Tương Tịch tránh ánh nhìn của nàng ấy, cười trừ : Ngươi mau đi đi, đừng hỏi nhiều.

   Hoa Nhĩ cũng không làm khó nàng, liền bước ra ngoài. Ánh nắng rơi trên vai nàng ấy, đẹp vô cùng. Khẽ hít một hơi thật sâu, Hoa Nhĩ như có như không hỏi nàng : Nương nương, nếu nô tì thật sự làm tổn hại người, người có hận nô tì không?

    Ngọn gió cuốn vài cánh hoa rơi lả tả . Tương Tịch nhìn nữ nhân kia, trong lòng không biết có bao nhiêu tâm tư. Mi tâm nàng khẽ dao động, nhưng rồi nhanh chóng trở về như cũ : Bổn cung sẽ không tha cho kẻ phản bội!

   Từng câu từng chữ của nàng đều lọt vào tai Hoa Nhĩ. Gương mặt nàng ấy như đang cười, một nụ cười chẳng rõ là vui hay buồn. Chỉ biết, khi bóng dáng nàng ấy khuất dần, Tương Tịch lại cảm thấy có chút bi thương.

*******

  Sở Định Long yên lặng nhìn nữ nhân trước mặt đang gắp thức ăn bỏ vào chén mình. Đến bây giờ hắn mới nhìn rõ, dù có vết sẹo trên mặt, nhưng nàng vẫn xinh đẹp động lòng người. Bàn tay hắn khẽ vươn lại gần, dùng ngón tay miết nhẹ lên vết sẹo kia: Có phải lúc đó nàng hận trẫm lắm, đúng không?

  Cảm nhận cảm giác ấm áp truyền tới từ bên má, Tương Tịch giật mình định  lùi về sau. Nhưng vừa ngẩng đầu lại bắt gặp ánh mắt âm trầm của hắn, khiến nàng chỉ cúi đầu, chuyên tâm gắp thức ăn.

Nàng có muốn xóa nó đi không? - Hắn vẫn miết nhè nhẹ ngón tay lên vết sẹo, chầm chậm hỏi. Nàng khẽ ngưng gắp thức ăn, mi tâm cũng trở nên xao động. Một lúc lâu sau, nàng mới điềm nhiên trả lời, thanh âm bình thản : Thần thiếp không muốn?

  Bàn tay hắn bây giờ lại sờ lên mái tóc nàng. Gương mặt hắn có chút khó hiểu nhìn nàng : Tại sao?

  Những chuyện đã qua, thần thiếp vốn không muốn nhớ lại. Xóa được thì sao, cũng không xóa được chuyện ngày trước. - Thanh âm của nàng tựa như một cây kim châm vào lòng hắn. Sở Định Long cười khẽ. Phải, xóa được sẹo ở mặt, nhưng không xóa được sẹo ở lòng, thì có ích gì?

   Bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào. Tương Tịch liếc mắt nhìn Hoa Nhĩ ở gần đó, nàng ấy hiểu ý, liền bước ra ngoài. Lát sau, nàng ấy bước vào, tấu trình với nàng và hắn : Hoàng thượng, nương nương! Người ở Ngọc Bích Cung đến bẩm báo, nói Thuần Quý nhân đột nhiên đau bụng không ngừng. Mời hoàng thượng và nương nương đến xem!

   Sở Định Long đang gắp thức ăn, liền cau mày, tỏ vẻ không mấy quan tâm :    Lát trẫm sẽ tới! - Hoa Nhĩ nghe xong, cũng lập tức lui ra ngoài.

   Hoàng thượng, sao người không đi thăm muội ấy? - Tương Tịch múc một chén canh táo đỏ, đưa đến gần chỗ hắn. Nhưng hắn chỉ lười biếng nhìn chén canh , xong lại xoa xoa hai bên thái dương : Ở cạnh nàng ấy rất ồn ào, trẫm không được nghỉ ngơi. Một tuần bảy ngày, hết sáu ngày là nàng ấy có bệnh. Nếu phi tần nào trong cung cũng vậy, có phải trẫm sẽ mau già đi không?

   Khẽ nở nụ cười, Tương Tịch nắm lấy tay hắn, nói một câu không rõ đùa hay thật : Hoàng thượng đa thê quá, nên mới lao tâm tổn sức như vậy. Sau này không biết còn bao nhiêu khuê tú khác sẽ nhập cung nữa đây.

    Sở Định Long thở dài, tay day day phía sau gáy : Làm dân thường đã năm thê bảy thiếp. Trẫm lại muốn mình là kẻ chỉ có một thê tử. Cả hai sẽ có một tiểu hài tử ...

   Người nào đó bĩu môi, nhìn hắn như không tin nổi : Hoàng thượng, thiếp thấy là người chắc đang bị ấm đầu!

  Ấm đầu? - Gương mặt Sở Định Long chính là đang trở nên khó coi vô cùng. Nhưng nữ nhân trước mặt hắn lại luyên thuyên liên tục: Cả nhân gian đều muốn làm hoàng đế, chỉ có hoàng thượng lại muốn làm dân thường.

    Đôi mắt hắn khẽ dấy lên chút u  thương, nhưng cũng nhanh chóng biến mất: Hoàng đế là kẻ quyền lực nhất, cũng là kẻ cô độc nhất. Muốn có ngai vị, phải hi sinh cả thê tử và hài tử của bản thân. Đến lúc nhìn lại, chỉ có một mình, với ngai vị uy quyền.

   Câu nói của hắn khiến Tương Tịch rơi vào trầm tư. Không gian trong phòng như bị phủ lên một tầng sương mờ ảo. Sở Định Long và nàng bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều im lặng. Trong ánh mắt hắn, Tương Tịch nhìn thấy điều gì đó bi thương vô cùng.

  Hoàng thượng, người của Thuần Quý nhân lại... - Hoa Nhĩ vừa vào đã nhìn thấy cảnh không nên thấy. Nàng ấy khẽ ho lên. Hai người lúc này mới nhận ra có người vào, liền chỉnh trang.

    Sở Định Long đứng dậy, xoay lưng về phía cửa : Trẫm đi xem Thuần Quý nhân trước! - Nói rồi, liền hướng Ngọc Bích Cung mà bước.

    Hoa Nhĩ chắc chắn hắn đã đi xa, liền quay sang nàng : Nương nương, mọi chuyện đã chuẩn bị ổn thoả! - Nữ nhân trước mặt nàng ấy điềm nhiên như không, môi chỉ nở nụ cười nhạt : Rất tốt, cá cũng cắn câu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.