Edit: Nhã Thục dung
Beta: Giang Hiền tần
Tần Phiên Phiên không nghĩ sẽ gặp lại Cao Tinh nhanh như vậy, càng không nghĩ sau khi trải qua việc lần trước Cao Tinh còn dám tiến cung.
Sắc mặt Cao Tinh có chút khác lạ, dưới mắt có một mảng đen, nhìn có vẻ nhiều đêm không ngủ ngon, quầng thâm cũng trở nên rõ ràng.
Cả người giống như “chim sợ cành cong“. Lúc nàng ta nhìn thấy Tần Phiên Phiên cũng ở đây, cặp mắt càng trợn tròn, đánh giá không chớp mắt, giống như Tần Phiên Phiên là thứ đồ hiếm lạ gì đó.
“Tinh Tinh, ngươi làm gì đó?” Rốt cuộc Cao Tố Tuyết cũng nhắc nhở một câu, Cao Tinh mới kịp thời phản ứng.
“Thần nữ gặp qua Đào Tiệp dư.” Nàng ta lập tức hành lễ.
Tần Phiên Phiên gọi nàng ta đến ngồi, Cao Tinh lại giữ khoảng cách xa nhất có thể, coi Tần Phiên Phiên giống như là mãnh thú vậy.
Nhìn thấy sự cẩn thận của nàng ta, Tần Phiên Phiên không khỏi cong môi, dường như muốn cười. Chuyện lúc trước Cao Tinh nhìn thấy dáng vẻ tàn bạo trên giường của Hoàng thượng để lại cho nàng ta một bóng ma tâm lý rất sâu. Không biết lần tiến cung tuyển tú này có ý gì.
“Tinh Tinh, ngươi có chuyện gì sao? Trữ Tú cung quản giáo rất nghiêm, hẳn là không cho phép lại đây. Trước đây vị Thái tú nữ kia tự chủ trương ra khỏi Trữ Tú cung, Minh Quý phi đã từng cảnh cáo bọn cô cô, sao ngươi lại đến đây rồi?” Cao Tố Tuyết nhắc nhở nàng.
Cao Tinh không nói lời nào, chỉ cắn chặt môi dưới, thần sắc khẩn trương nhìn về phía Tần Phiên Phiên, tất nhiên có nàng ở đây thì không tiện mở miệng.
Cao Tố Tuyết nhướng mày, thấp giọng nói: “Có chuyện gì thì nói đi, chỉ cần ngươi không nhờ Đào Tiệp dư bò lên giường thì chuyện gì cũng đều có thể xem xét.”
Tần Phiên Phiên hơi nhướng mày, nàng không nghĩ rằng Cao Tố Tuyết lại nói trắng ra như thế.
Dù sao đi nữa, ngoại trừ việc nhắc tới vị Lâm công tử kia, Cao Tố Tuyết luôn luôn biết giữ bình tĩnh.
“Không bò giường không bò giường.” Cao Tinh lập tức lắc lắc đầu, dường như là nhớ tới việc gì, trên mặt không còn một giọt máu.
Nàng ta cắn chặt răng, cuối cùng vẫn thấp giọng cầu xin: “Tỷ tỷ, ngươi cứu ta đi, ta không muốn tham gia tuyển tú, ta chỉ muốn tìm một nhà tốt để gả, không muốn tiến cung phụng dưỡng Hoàng thượng.”
Cao Tinh bày ra khuôn mặt như khóc tang, giọng nói nghẹn ngào.
Tần Phiên Phiên và Cao Tố Tuyết đều sửng sốt một chút, hoàn toàn không biết nàng ta đến vì lí do như vậy.
“Ngươi không muốn tiến cung, thì lúc xuất hiện trước mặt Hoàng thượng biểu hiện tệ một chút, sẽ không cần phải tiến cung. Huống hồ nương đã nói với ta, việc ngươi tiến cung chỉ là vỏ bọc, khi nào về sẽ tìm cho ngươi một nhà tốt để gả, Hoàng thượng cũng sẽ không nhìn trúng ngươi.” Cao Tố Tuyết cạn lời, trước mắt nàng vẫn là thứ muội luôn “thấy người sang bắt quàng làm họ” kia sao?
Trước đây mấy cô nương của Cao gia đều đã từng tham gia tuyển tú, nhưng cơ bản không có ai được lưu lại hậu cung. Cô nương nào tham gia tuyển tú thông qua vòng sơ khảo, lúc ra khỏi cung chỉ cần có thân phận cao một chút thì việc mai mối sẽ càng dễ dàng thành công.
Dù sao thì sơ tuyển trong cung yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, xuất thân cao quý, còn có tài mạo toàn diện, tổng hợp đầy đủ những tố chất tốt đẹp. Có thể thông qua thì nghĩa là vị cô nương này cực kỳ xuất sắc.
Vốn dĩ Cao phu nhân cũng không dám để Cao Tinh tiến cung tham tuyển, nào biết sau khi Cao Tinh trở về Cao gia thì giống như một người khác, không bao giờ đề cập đến chuyện vào cung nữa.
Thậm chí còn khẩn cầu Cao phu nhân tìm cho nàng một phu quân có tính tình mềm mại, dòng dõi hơi thấp một chút. Không cần ngoại hình quá đẹp chỉ cần đối xử tốt với nàng.
“Nhưng lỡ như có chuyện gì thì sao? Ta, ta rất sợ, ta kiên quyết không thị tẩm, thị tẩm sẽ làm chết người. Ta phải về nhà, tỷ, nếu không ngươi dẫn ta về nhà đi......”
Dường như nàng ta muốn nói gì đó, nhưng đối diện với dáng vẻ cười tủm tỉm của Tần Phiên Phiên lại không nói nên lời.
Cao Tinh rất muốn nói, ngủ với Hoàng thượng một giấc thì sẽ chết người, cũng chỉ có nữ nhân mạnh mẽ như Tần Phiên Phiên mới có thể chịu đựng, lại còn mang thai long chủng. Những phi tần khác không có long chủng, nhất định sẽ bị Hoàng thượng giày vò.
Nhìn bộ dạng bị doạ đến sắp ngất của nàng ta, Cao Tố Tuyết hoàn toàn khó hiểu.
“Ngươi phải hiểu, trước đây ngươi ở trong cung lâu như vậy, cô mẫu năn nỉ ỉ ôi cũng không khiến Hoàng thượng sủng hạnh ngươi, bởi vì ngươi hoàn toàn vô hình trong lòng hắn. Hắn vốn không ưa ngươi, cho nên ngươi tiến cung bao nhiêu lần đi nữa cũng giống nhau. Nhưng mà nương nói, tìm được nhà tốt để định đoạt hôn nhân cho ngươi có chút khó khăn, cho nên mới để ngươi tiến cung nâng cao thân phận, như thế sẽ dễ dàng hơn.” Cao Tố Tuyết không biết nên nói điều gì, thứ muội có chút ngốc, đầu óc cũng có chút sai lệch nhưng không có ý xấu.
“Thật sự là như vậy sao?” Cao Tinh đang sắp khóc đến nơi, vừa nghe lời này của Cao Tố Tuyết thì lập tức ngẩng đầu dò hỏi.
“Ta lừa ngươi làm gì.”
“Vậy thì tỷ tỷ phải thay ta nói với cô mẫu một tiếng, nhất định phải nói rõ ràng với Hoàng thượng, ta không muốn thị tẩm, ta chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi.”
Cao Tinh vẫn không yên tâm, cầu xin một cách tội nghiệp.
“Được rồi được rồi, ta nhất định sẽ nói.” Cao Tố Tuyết đáp lại có chút không kiên nhẫn.
Được nàng ấy đồng ý, cảm xúc của Cao Tinh mới hòa hoãn lại, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cái bụng phẳng lặng của Tần Phiên Phiên, dường như suy nghĩ điều gì.
Trước khi đi, rốt cục nàng ta cũng không nhịn được, nói với Tần Phiên Phiên: “Đào Tiệp dư, ngài bảo trọng thân thể, nhất định phải để ý khi hoài long chủng, không được thị tẩm. Nếu ngài bị đau thì tìm người khác giúp ngài chịu tội.”
Nàng ta nói ấp a ấp úng, dù sao cũng là khuê nữ chưa nếm trải, lại có Cao Tố Tuyết đang ở đây, câu chữ không được rõ ràng lắm.
Nhưng Tần Phiên Phiên vừa nghe đã hiểu, nàng ra vẻ ưu thương thở dài một hơi, kín đáo nói: “Trước đây Cao tú nữ cũng thấy, chỉ cần ta đau khổ cầu xin thì Hoàng thượng cũng không đồng ý, hắn là người không biết nặng nhẹ. Còn việc tìm người thay ta chịu tội, ta thấy tay chân Cao tú nữ đều dài, hẳn là chịu đau rất tốt, không bằng...”
“Không không không, thần nữ đi trước, chúc ngài sớm sinh quý tử.” Cao Tinh không đợi nàng nói xong, bỏ lại một câu, sau đó rời đi nhanh như gió.
Trước khi Cao Tinh đi còn vấp chân trái vào chân phải, lảo đảo suýt ngã.
Tần Phiên Phiên nhịn không được, cười khẽ ra tiếng, Cao Tố Tuyết bên cạnh liếc mắt nhìn nàng một cái.
“Không cần hỏi cũng biết việc này là do ngươi bày ra, nhưng mà như vậy rất tốt. Cuối cùng thì đầu óc của nàng ta cũng tỉnh ra, sau này sẽ không vọng tưởng “thấy người sang bắt quàng làm họ”, an phận mà trải qua cuộc sống gia đình.”
Tần Phiên Phiên chỉ cười khẽ, nếu là chuyện khác thì nàng sẽ kể ra, nhưng việc này liên quan đến chuyện phòng the của nàng và Hoàng thượng. Cho dù nàng không biết xấu hổ thì cũng ngượng ngùng khi giải thích với Cao Tố Tuyết.
Rất nhanh đã đến ngày phục tuyển tú nữ. Vốn chỉ cần Hoàng thượng, Thái hậu hai cung cùng bốn vị Quý phi ở đây lựa chọn là được, nhưng không biết là do ai đưa ra gợi ý, lại thỉnh cả Tần Phiên Phiên đến.
Tiêu Nghiêu ước chừng đến muộn gần nửa canh giờ, hắn vốn không có hứng thú gì với lần tuyển tú này nên mới để những tú nữ đó đứng ở bên ngoài lâu như vậy, sau đó khoan thai tới muộn.
“Sao ngươi lại ở đây?”
Nhưng tầm mắt lại tự động liếc đến chỗ Tần Phiên Phiên, chỉ thấy nàng cong cong khóe môi, đứng lên muốn hành lễ.
“Được rồi, ngươi có thai, hành lễ làm gì, ngồi xuống.” Tiêu Nghiêu lập tức phất tay, trong mắt chỉ có mình nàng, hoàn toàn không coi ai ra gì, giống như những người khác trong điện đang hành lễ đều là không khí.
Hắn đứng giữa đại điện, do dự một chút, cuối cùng vẫn thay đổi phương hướng, đi nhanh chóng đi đến chỗ của Tần Phiên Phiên.
“Không nghỉ ngơi trong điện mà lại đến đây làm gì?” Tiêu Nghiêu đứng trước mặt nàng, hơi khom lưng, âm thanh nhỏ nhẹ nói với nàng.
Hành động thân mật như vậy của Hoàng thượng lọt vào mắt những người khác trong điện, quả thực là đáng hận đến đỏ mắt.
Đặc biệt là bốn vị Quý phi, bọn họ đều là nữ nhân của Hoàng thượng, đãi ngộ lại khác biệt nhiều như vậy, rốt cuộc thì Tần Phiên Phiên có gì tốt?
“Là nhờ Minh Quý phi thỉnh tần thiếp tới xem.” Tần Phiên Phiên cười nhẹ nhàng với hắn.
Nàng chưa trang điểm nhưng sắc mặt lại cực kỳ đẹp, thậm chí lúc nói chuyện cúi đầu vô cùng ôn nhu, điều này làm cho lòng Tiêu Nghiêu cảm thấy ngứa ngáy.
Hắn giơ tay, dường như muốn sờ vào mặt nàng, nhưng dù sao cũng đang đứng trước nhiều người, hắn đành phải thu tay lại.
“Lấy cho Đào Tiệp dư một cái đệm, sao bọn người hầu hạ các ngươi không thể tận tâm hơn một chút.” Tiêu Nghiêu lạnh giọng dặn dò một câu, lập tức có cung nhân dâng đệm mềm.
Hoàng Thượng thấy nàng ngồi thoải mái, mới nhấc chân đi lên chủ vị rồi ngồi xuống.
Hai vị Thái Hậu một trái một phải ngồi bênh cạnh hắn, Hoàng Thái Hậu lạnh mặt, sắc mặt của bà không tốt lắm, hiển nhiên là bệnh chưa khỏi hẳn, nhưng hôm nay nàng lại nhất thiết phải đến đây.
Cao Thái hậu bày ra ý cười nhàn nhạt, nhìn Hoàng thượng và Tần Phiên Phiên hoà thuận, trong lòng bà còn ngọt hơn so với ăn mật, thuận miệng khen một câu: “Rất giống phong thái của phụ hoàng ngươi.”
Tiêu Nghiêu thầm trợn mắt trong lòng, cũng không biết là ai dạy bà những lời này.
“Minh Quý phi.”
Thần sắc trên mặt bốn vị Quý phi đều giữ nguyên, chẳng qua đáy lòng hận thù chừng nào thì không nói được.
Tiêu Nghiêu đột nhiên gọi một câu, Minh Quý phi lộ vẻ mặt vui mừng, cho rằng hắn muốn dặn dò mình cái gì, quả nhiên trong lòng Hoàng Thượng, nàng vẫn có một địa vị nhất định.
“Trẫm nhớ Cao Thái hậu đã nói với ngươi, đừng làm khó Đào tiệp dư, trong bụng nàng ấy có long chủng. Nữ nhân mang thai quan trọng nhất là ba tháng đầu, sao ngươi còn muốn nàng tới chỗ này. Dù sao cũng chỉ là một buổi phục tuyển thôi, cãi cọ ầm ĩ, có gì vui để xem đâu. Nếu xảy ra vấn đề gì, ngươi bù đắp được sao?”
Âm thanh của nam nhân lộ ra vài phần mất kiên nhẫn cùng chất vấn, hiển nhiên đang trách cứ nàng ta nhiều chuyện.
Vốn dĩ Minh Quý phi đang vui vẻ ra mặt, đột nhiên hoàn toàn lạnh lại, đôi mắt hiện lên vài phần phẫn hận. Cuối cùng sau khi bình tĩnh, nàng ta lập tức nhận sai: “Là thần thiếp suy xét không chu toàn, bây giờ thần thiếp sẽ cho người đưa Đào muội muội trở về.”
Tiêu Nghiêu nâng tay ngăn cản: “Thôi, nàng ấy đợi ở trong điện cũng không tốt, nếu đã đến đây rồi thì coi như giải sầu, sau khi kết thúc trẫm sẽ đưa nàng ấy về.”
Nam nhân kia lúc nhắc tới Tần Phiên Phiên, âm thanh có vẻ cực kỳ ôn nhu thân mật, so với thái độ nói Minh Quý phi lúc nãy, quả thực khác nhau như trời với đất.
Trong điện lâm vào trạng thái yên tĩnh, trong lòng bốn vị Quý phi trong lòng đều không cam, giống như nước sắp sôi vậy, bên dưới ùng ục ùng ục kèm theo hơi nóng.
Vì sao trong mắt Hoàng thượng chỉ có một mình Tần Phiên Phiên? Rốt cuộc nàng ta tốt đến mức nào?
Lúc này Tần Phiên Phiên đang nâng một tách trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, che khuất nụ cười đắc ý trên mặt.
Trước đây Hoàng thượng không đối xử với nàng ôn nhu như vậy. Từ khi có long chủng trong bụng, hắn lập tức có sự thay đổi lớn, giống như một việc dĩ nhiên.
Nếu không nhờ long chủng này, thái độ của Hoàng thượng đối với nàng có lẽ rất lâu mới chuyển biến.
Hoá ra ngôi cửu ngũ là một người có tính tình khó hiểu.
Còn nữa, nàng muốn cảm ơn người đã đứng sau xuống tay với nàng, quả thực là quạt gió thêm củi.
“Bắt đầu đi.” Tiêu Nghiêu vẫy tay, Trương Hiển Năng bên cạnh liền đứng dậy, bắt đầu tuân lệnh.
Bốn người một lượt, một lần hai nhóm, tổng cộng tám người tiến điện, mỗi người dùng một câu giới thiệu chính mình.
Liên tiếp năm lượt, Hoàng thượng không lưu lại bất kỳ một người nào. Vẻ mặt của hắn có vẻ chán đến chết, chỉ đợi những tú nữ giới thiệu xong thì phất phất tay cho họ rời đi, một câu cũng không chịu nói.
Không khí trong điện càng thêm khẩn trương, những người khác đều không biết rốt cuộc Hoàng thượng có ý gì.
“Hoàng thượng, vị Hoàng tú nữ này nổi tiếng rất giỏi nữ hồng, nghe nói từ nhỏ đã học thêu hai mặt. Thần thiếp rất muốn có thêm người giỏi về nữ hồng, không biết ngài có thể đồng ý với thiếp hay không?”
Nhàn Quý phi mở miệng đầu tiên, hiển nhiên vị Hoàng tú nữ này là người mà nàng ta đã chọn sẵn, thấy Hoàng Thượng vẫn như cũ muốn phất tay cho lui, nàng ta lập tức cầu tình.
Phải biết rằng đối với tính tình của Hoàng thượng, một khi đã đuổi xuống thì rất khó để gọi lên lại, chỉ còn cách tận dụng mọi thứ mà mở miệng.
Tiêu Nghiêu nhanh chóng hiểu ra, hắn nhìn nhìn vị Hoàng tú nữ đang xấu hổ cúi đầu kia, sau đó lại quay đầu nhìn Nhàn Quý phi.
Nhàn Quý phi lợi dụng ưu thế của mình, hai mắt vụt sáng nhìn hắn, ngoan ngoãn như một đứa trẻ muốn ăn kẹo.
“Được, nếu ngươi thật sự thích, vậy lưu lại làm cung nữ hầu hạ cho ngươi.” Tiêu Nghiêu sảng khoái gật đầu.
Ý cười trên mặt Nhàn Quý phi cứng đờ, Hoàng đại nhân cho nàng không ít vàng bạc không phải là để nữ nhi tiến cung làm cung nữ, mà là muốn bò long sàng.
Nàng lập tức cười khẽ: “Hoàng thượng, nhìn ngài nói kìa, ái nữ của Hoàng đại nhân sao có thể làm cung nữ cho thần thiếp, nàng ấy muốn hầu hạ người, cũng là muốn đến Long Càn cung đó.”
Tiêu Nghiêu nhíu mày: “Đến Long Càn cung làm gì, trẫm đâu cần học nữ hồng. Ngươi rốt cuộc có muốn hay không?”
Nhàn Quý phi vẫn không thể cười nổi, nghẹn ngào nói: “Thế thì thôi vậy.”
Nàng dám muốn sao? Hoàng đại nhân thế nào cũng phải xé nàng ra trăm mảnh. Đã không đưa nữ nhi của hắn lên long sàng, còn muốn giữ lại làm cung nữ. Cung nữ đủ hai mươi lăm tuổi mới có thể xuất cung, đối với một đích nữ nhà cao cửa rộng mà nói, cuộc đời coi như là đi tong..........