Edit: Lan Sung nghi
Beta: Rine Hiền phi
Tần Phiên Phiên đang ngồi trên ghế ăn bánh táo chua, vị chua chua ngọt ngọt rất thích, lại còn mềm mại khác thường, nàng thỏa mãn đến mức nhịn không được nheo lại đôi mắt.
“Chủ tử, trên đoạn đường nhất định Hoàng thượng sẽ đi qua khi hồi cung, vừa có vị tú nữ chơi trốn tìm, còn bắt lấy tay của Trương Đại Tổng quản không buông. Hiện tại chuyện đã truyền khắp hậu cung, nói vị tú nữ này muốn một bước lên trời.”
Liễu Âm vội vã chạy vào, cả ngày nàng ấy thích chạy lung tung, thích cùng người bàn tán, vì vậy tin tức rất linh thông (nhanh nhạy, nắm rõ).
Sau khi Tần Phiên Phiên nghe thấy tin tức này, hơi dừng ăn lại một chút, không khỏi nhướng nhướng mày, một câu cũng chưa nói, lại cầm một khối bánh táo chua lên bắt đầu ăn.
“Chủ tử, lời của nô tỳ ngài có nghe rõ không? Mấy vị tú nữ này cũng thật không biết xấu hổ, lúc này mới qua bao lâu, còn chưa phục tuyển đã làm ra dáng vẻ của một vị chủ nhân bừa bãi rồi. Hơn nữa long liễn của Hoàng thượng vừa rời khỏi từ Thưởng Đào các, vị Thái tú nữ này đúng là không để ngài trong mắt mà.”
Trên mặt Liễu Âm đều là thần sắc nôn nóng và khó chịu, những tú nữ mới tiến cung đó đều là một đám nha đầu không biết trời cao đất rộng là gì, thật sự cho rằng những phi tần trong cung này đều là những nữ nhân tuổi già sắc suy sao?
Thế mà lại dám phá hỏng quy củ, câu dẫn Hoàng thượng trước mặt mọi người, quả thật vô cùng không biết xấu hổ.
Tần Phiên Phiên thấy nàng ấy tức giận đến mức đầu sắp nổ tung, không khỏi cười khẽ.
“Ngươi gấp cái gì, không phải Hoàng thượng còn chưa triệu hạnh nàng ta à? Vậy đủ chứng minh công phu của nàng ta không ra sao cả, còn có nàng ta họ Thái nên thủ đoạn câu dẫn người cũng rất “Thái“. Bắt lấy tay của Trương Tổng quản thì tính là gì, có bản lĩnh nàng ta đi bắt lấy long căn của Hoàng thượng xem nào.”
Nàng nhẹ giọng trấn an, nói xong lời cuối thì trên mặt đã tràn đầy thần sắc khinh thường và coi thường dành cho Thái Hân, đúng là tiểu cô nương không thể sánh được với ai.
Vẻ mặt của cung nhân trong điện đều ngây ra, chủ tử vừa nói gì? Mau mau mau, mặt mũi ngài rơi xuống mặt đất đã phủ kín nội điện, phiền ngài khom lưng nhặt nó lên được không?
Rất nhanh Tần Phiên Phiên đã phát hiện ra không khí xấu hổ trong nội điện, mọi người đều rơi vào trạng thái im lặng như chết rồi.
Nàng ho nhẹ một tiếng, thấp giọng tạ lỗi: “Ta quên mất các ngươi đều là hoàng hoa đại khuê nữ, chỉ có ta là người đã ngủ cùng nam nhân. Lần sau ta sẽ nói trắng ra, để tránh các ngươi nghe không hiểu.”
Một tiếng “loảng xoảng” vang lên, dường như mọi người nghe thấy tiếng một khuôn mặt rơi xuống trong nội điện.
Đào Tiệp dư của bọn họ chính là bưu hãn như vậy, Hoàng thượng còn tốt hơn một chút.
---
Xuân Phong điện của hậu cung chính là nơi nghị sự của bốn vị Quý phi, hiện tại, chưa có một vị nào rời đi, đều ngồi trên vị trí của mình mà mặt ủ mày chau.
Mấy chuyện hôm nay vẫn còn chưa xử lý nhưng lại không ai muốn để ý tới, hậu cung có Thượng Cung cục, các vị Thượng cung đều có thể làm tốt mọi công việc điều hành trong hậu cung này, chẳng qua các nàng chỉ là người giám thị mà thôi.
Tuy nói có chút quyền lực, nhưng hiện giờ so với hai việc là Đào Tiệp dư mang thai và Thái tú nữ câu dẫn Hoàng thượng thì căn bản không đáng nhắc tới.
Tuy rằng tạm thời các nàng đang thực hiện nghĩa vụ của Hoàng hậu, nhưng lại không có được quyền lực của Hoàng hậu, phượng ấn nằm ở chỗ Cao Thái hậu, chung quy các nàng chịu khổ đi lấy lòng, cũng chỉ là may áo cưới thay người khác.
“Nghe nói trên đường Hoàng thượng gặp phải Thái tú nữ nhưng không thèm cho nàng ta một ánh mắt?” Nhàn Quý phi mở miệng dò hỏi cung nhân đến hồi báo tin tức.
“Vâng, chỉ có điều Trương Đại Tổng quản có ở lại nói chuyện với Thái tiểu chủ mấy câu, sau khi Thái tiểu chủ trở về Trữ Tú cung, cảm xúc vẫn luôn vui sướng không ngừng, nhìn dáng vẻ giống như là gặp được chuyện tốt gì.” Cung nhân thấp giọng trả lời.
Trong điện yên tĩnh, Minh Quý phi là người đầu tiên nổi giận, nhăn mày nói: “Nữ nhân Thái thị này cũng thật buồn cười, nàng ta mới chỉ là một tú nữ liền dám cả gan làm loạn như thế. Cô cô ở Trữ Tú cung đều là lũ ăn hại à? Không muốn sống nữa thì nói, cũng chỉ là chuyện mấy mạng người thôi, bổn cung vẫn có có thể hoàn thành tâm nguyện cho các nàng. Năm nay đều là mấy tiểu tiện nhân, cũng không biết ai là người tuyển đám tú nữ này, đều là một đám không có tiền đồ.”
Trước có Tần Phiên Phiên, sau có vị Thái tú nữ này, đúng là khiến Minh Quý phi tức chết đi được.
Cũng là mấy năm nay tính tình Hoàng thượng tốt, thời điểm trước kia ở Vương phủ, nếu có người dám “bắt người” giữa đường như vậy, thế nào cũng không tránh khỏi bị đánh.
Hiện giờ tiểu tiện nhân Đào Tiệp dư kia nổi lên trong hậu cung như có tác dụng làm người mở đường, khiến không khí của toàn bộ hậu cung đều trở nên không ổn.
Minh Quý phi đã mắng hết một lượt các quan viên tiền triều, không khí trong điện càng trở nên ngột ngạt.
Các vị phụ huynh trong nhà bốn vị Quý phi đều làm quan trong triều, nói không chừng đều có tham dự vào việc tuyển tú. Dù sao thì Đào Tiệp dư cũng quá nổi bật, nhóm lão nhân trong cung đã không đấu lại nàng vậy chỉ có mở rộng tuyển tú, làm phong phú hậu cung, để cho nhóm người mới kia nhập cung, ít nhất có thể phân tán đi lực chú ý của Hoàng thượng.
Nhưng thật hiển nhiên, nhóm tú nữ mới vào cung có tính cách không giống nhau, có người muốn bò lên trên, cũng không phải dễ chọc.
“Minh Quý phi nói cẩn thận, tổ phụ cũng từng chủ trương tuyển tú.” Mày Nguyệt Quý phi nhăn lại, vốn dĩ nàng không muốn nói chuyện, nhưng những lời này của Minh Quý phi đã mắng cả người nhà vào luôn, nàng không nhịn được phải nhắc nhở vài câu.
Minh Quý phi nhớ tới gương mặt kia của tổ phụ, lập tức sợ tới mức rụt rụt cổ, nàng sợ nhất chính là tổ phụ.
“Vị Thái tú nữ này nên xử lý thế nào?” Thư Quý phi nhẹ giọng nói hỏi câu.
“Dựa theo cung quy, nếu chạy lung tung, lại còn va chạm thánh nhan thì đánh mười đại bản rồi ném ra khỏi cung đi. Hậu cung không cần dạng nữ nhân không biết an phận thủ thường như vậy.” Đôi mắt Minh Quý phi nhẹ nhàng nheo lại, trên mặt mang theo vài phần phẫn hận.
Vừa biết được Hoàng thượng cho phép Đào Tiệp dư mang long chủng, đối với các nàng mà nói chính là tin dữ lớn nhất trong trời đất này. Nếu lại thêm một kẻ không an phận, đó chẳng phải là dẫn một thêm một tiểu yêu tinh nữa vào cung sao?
“Muội muội đừng vội nóng nảy, theo ta thấy vị Thái tú nữ này mới vào cung, chắc là chưa hiểu rõ quy củ, không bằng từ từ xem biểu hiện của nàng ta. Nếu sau này còn tái phạm, chúng ta sẽ trừng phạt sau, được không? Tạm gác lại đã.” Nhàn Quý phi cười khẽ một tiếng, thấp giọng trấn an nàng ấy.
Mày Minh Quý phi nhăn lại: “Dựa vào cái gì? Chẳng lẽ nàng ta là người của tỷ tỷ?”
Hậu cung kéo bè kéo cánh nhiều, nhóm tú nữ mới vào cung này chắc chắn cũng muốn gia nhập vào dưới trướng của phi tần có phân vị cao, nếu không lấy thân phận như vậy của các nàng, rất khó đi lại ở trong cung.
Đương nhiên, các phi tần địa vị cao có chút sắc suy tình mỏng, cũng muốn dựa vào mấy tiểu cô nương để cố sủng thêm mấy năm, tất cả đều là hỗ trợ nhau cùng có lợi thôi. Dĩ nhiên những mối quan hệ kéo bè kéo cánh này đều không bền chắc, là loại có thể phản bội và tan vỡ bất cứ lúc nào.
Trên mặt Nhàn Quý phi có chút xấu hổ, nói chuyện với kẻ ngu xuẩn đúng là tốn sức mà.
“Hoàng thượng còn chưa phục tuyển đâu, lúc này sẽ không ai mượn sức kẻ khác. Muội muội yên tâm đi, tốc độ của ta không thể nhanh hơn ngươi. Ta chỉ cảm thấy trong cung rất thiếu tiểu yêu tinh, nếu lại có thêm một người được Hoàng thượng coi trọng, không phải các tỷ muội khác có thể tọa sơn quan hổ đấu sao? Đừng nóng nảy.” Nhàn Quý phi vẫn là ý cười nhàn nhạt như cũ, không hề có vẻ tức giận nào.
“Ta tán thành.” Nguyệt Quý phi liền nói một câu.
“Ta cũng vậy.” Thư Quý phi cũng gật đầu.
Minh Quý phi hung tợn trừng mắt liếc các nàng một cái, cuối cùng không tình nguyện mà đồng ý.
Trong lòng ba người này có chủ ý gì, nàng đều biết, chỉ là trong lòng không quá tán thành mà thôi.
“Chỉ hy vọng là như ý các người, đừng để dẫn sói vào nhà, lại đến một kẻ lợi hại hơn, người ta hai kẻ mạnh liên thủ, những kẻ khác có thể sẽ thật sự phải chết già trong cung.” Cuối cùng nàng còn không quên thêm vài câu nói mát.
Bởi vì bốn vị Quý phi thả một con ngựa, Thái Hân tránh được một kiếp, càng khiến những tú nữ khác ngo ngoe rục rịch, không ít người muốn ngẫu nhiên gặp được Hoàng thượng, có điều Minh Quý phi gọi mấy vị cô cô ở Trữ Tú cung đến mắng cho một trận, lập tức nhóm tú nữ bị quản thật nghiêm, rốt cuộc cũng không có cơ hội đi ra ngoài nữa.
Sau khi Tần Phiên Phiên có thai, đãi ngộ của Thưởng Đào các liền tăng cao, mở phòng bếp nhỏ, sáu vị Thượng cung của Thượng Cung cục vô cùng ăn ý, mỗi lần có thứ gì đều đưa cho Đào Tiệp dư chọn trước, những món còn dư lại mới đưa đi chỗ phi tần khác.
Hơn nữa Đào Tiệp dư không có chút ý tứ từ chối nào, mỗi lần đều chọn thứ tốt nhất, chẳng sợ có thể nàng sẽ không dùng đến.
Vải vóc châu báu chia cho các phi tần mỗi tháng, nàng chọn cũng chỉ có một cuộn vải gấm nguyệt sắc, hồng bảo thạch lớn nhất cũng bị nàng bỏ qua.
Nàng hoàn toàn đem hai chữ “bừa bãi” dán lên trên trán, mỗi ngày lúc đi thỉnh an Cao Thái hậu nàng đều là người đến cuối cùng, sát canh giờ. Mỗi lần Cao Thái hậu còn khen nàng hiếu thuận.
Nàng nhìn thấy phi tần địa vị cao đều hành lễ qua loa, trên cơ bản chỉ gật đầu không khom lưng, giống như nàng đã từ Tam phẩm Tiệp dư thăng lên làm cực phẩm Hoàng hậu vậy. Không ai dám nổi giận trước mặt nàng, có lần Minh Quý phi từng nổi giận xảy ra tranh cãi với nàng, ngày hôm sau đã bị Cao Thái hậu giáo huấn trước mặt mọi người.
“Có phải ngươi ghen ghét với nàng ấy không? Bản thân không sinh được long chủng còn muốn trách mắng nặng nề người có thể sinh được, rốt cuộc ngươi có ý gì?” Cao Thái hậu ngồi trên ghế phượng, hùng hổ chất vấn.
Hốc mắt Minh Quý phi lập tức đỏ lên, sao nàng lại sinh không được, là Hoàng thượng không cho sinh, dựa vào cái gì mà chỉ có nữ nhân Tần Phiên Phiên này được Hoàng thượng coi trọng.
Ngày đó, sau khi kết thúc thỉnh an, Minh Quý phi là khóc lóc rời đi, nàng vô cùng ấm ức nhưng lại không dám tranh luận với Cao Thái hậu dù chỉ một lời.
Cao Thái hậu không phải một người xử sự dựa theo lẽ thường, bà sống tùy tâm sở dục (làm theo ý mình, thuận theo tâm trạng, ý muốn). Lần trước bà triệu hai vị phu nhân của Lâm gia vào cung răn dạy, đến nay Minh Quý phi còn nhớ rõ ràng, mẫu thân của nàng và bá mẫu cũng đã là người làm tổ mẫu, lại bị Cao Thái hậu mắng đến mức không dám ngẩng đầu lên.
Nàng vừa áy náy lại vừa đau lòng, nhưng cũng không dám tỏ vẻ gì.
Cho dù bây giờ nàng có tức giận bằng trời cũng không dám phản bác Cao Thái hậu một câu, liên quan đến việc Cao Thái hậu thiên vị Tần Phiên Phiên cũng là nước lên thì thuyền lên, trong bụng nàng ta còn có long chủng, nếu lúc này mà xuất hiện một vị Hoàng hậu, e là cũng không quý giá bằng nàng ta.
“Thời điểm Minh Quý phi rời đi bị ngươi làm cho tức giận đến phát khóc, ngươi không sợ sao?”
Sau khi kết thúc thỉnh an, Cao Tố Tuyết lôi kéo Tần Phiên Phiên đến thiên điện nói chuyện, nhịn không được thấp giọng hỏi một câu.
Tần Phiên Phiên cười khẽ: “Ta có gì phải sợ, sau khi tiến cung chính là hoàn cảnh lửa cháy đổ thêm dầu. Người có thể đắc tội trong cung ta đều đã đắc tội, cho dù không có long chủng trong bụng, một khi sau này ta thất sủng cũng khó thoát khỏi sự trả thù của mọi người. Dù sao đều là một kết cục, vì sao ta lại không nhân lúc có thể diễu võ dương oai để hoành hành ngang ngược một hồi? Chẳng lẽ chờ đến khi ta thất thế lại đi vẫy đuôi lấy lòng? Những người này chắc hẳn sẽ không bỏ qua cho ta đâu nhỉ?”
Nàng tự tin không chút do dự, chợt nghe giống như có chút bất chấp tất cả, nhưng Cao Tố Tuyết hiểu, Tần Phiên Phiên không có một chút sợ hãi nào là vì nàng tin chắc bản thân sẽ không thua.
Cao Tố Tuyết sửng sốt một chút, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười: “Lúc này ta rất hâm mộ ngươi, không hề cố kỵ, không có sợ hãi, kiêu ngạo.”
Tần Phiên Phiên lắc lắc đầu: “Ngay từ đầu khi ta tiến cung đã bị chơi xỏ giống như một con khỉ, hiện giờ mới tốt lên một chút. Thật ra ta lại hâm mộ ngươi, ngươi có gia thế tốt, vốn có thể chọn một mối hôn sự mà không cần cố kỵ, không nể nang gì.”
“Ngươi cảm thấy Lâm gia thế nào?” Cao Tố Tuyết trầm mặc một lát, thời điểm lên tiếng dò hỏi, liền có vẻ hơi xúc động.
Tần Phiên Phiên mở to hai mắt: “Nhà nào? Lâm gia, nhà mẹ đẻ của Minh Quý phi và Nguyệt Quý phi?”
“Phải.” Cao Tố Tuyết gật gật đầu, hơi cúi đầu, chung quy vẫn là có chút ngượng ngùng.
“Ngươi để ta nói, ta có thể nói hai nàng tốt à, nhà các nàng bao gồm cả vị Lâm Xảo cô nương lúc trước kia đều có bất mãn với ta, vẫn là có thù hận lớn bằng trời đó. Ở trong mắt ta, cô nương thì không sao cả. Nếu nói nam nhân, thật ra ta lại biết một vị, chính là đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của tam thúc của hai vị Quý phi, sống dưới danh nghĩa dòng chính, ăn nhờ ở đậu, là người mà lúc trước ta đính hôn sau đó lại từ hôn, chính là hắn.” Tần Phiên Phiên cau mày, nói ra lại khiến nàng có một chút ấn tượng.
Trước khi nàng vào cung cũng từng định thân, nhưng sau khi Hoàng thượng đăng cơ, vì nguyên nhân Tần gia cho Hoàng thượng đội nón xanh nên Lâm gia liền từ hôn trước.
“Chính là hắn.” Giọng nói của Cao Tố Tuyết nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng giọng điệu lại rất khẳng định.
Tần Phiên Phiên ngẩn ra, khó có thể tin: “Tố Tuyết, ngươi không bị gì chứ? Ngươi là đích trưởng nữ của Cao gia, gả cho một đứa con mồ côi của chi thứ Lâm gia, hắn còn không có cha, phía trên là áp lực từ thân mẫu và hai vị bá mẫu, nói vậy thì tìm cho hắn một tức phụ là rất khó đó. Lúc trước mẫu thân nhìn trúng hắn bởi vì con người của hắn, mẫu thân nói hắn có tài mà tính tình của ta lại tốt, ta đi qua đó sẽ không có hại, những ngày sau này sẽ trôi qua không quá tệ. Việc hôn nhân này đối với ta mà nói, không tính là trèo cao, ta có thể dựng thẳng sống lưng. Nhưng bởi vì ta là thứ nữ, không có lựa chọn lựa khác tốt hơn, nhưng ngươi là đích trưởng nữ, thân cô mẫu của ngươi là Thái hậu, thân biểu ca là đương kim Hoàng thượng, ngươi có vô số lựa chọn tốt hơn, vì sao lại phải cố tình chọn hắn?”
Nếu nàng có thân phận như Cao Tố Tuyết, nàng chắc chắn sẽ không chọn một mối hôn nhân như vậy, bởi vì Lâm gia quá loạn, nhiều người nhiều miệng. Hơn nữa Cao Tố Tuyết lại nhìn trúng người nam nhân ăn nhờ ở đậu này, rất có thể người này có được tính tình kiên nhẫn nhưng lại thiếu sáng sủa, nếu tính kế mà sống qua ngày, sẽ rất mệt.
“Ta đã gặp hắn, tính tình khá tốt, học thức tốt, dáng vẻ cũng rất được.” Giọng nói của Cao Tố Tuyết càng ngày càng thấp, sắc mặt cũng càng ngày càng hồng, hiển nhiên là đang xấu hổ, dường như không dám ngẩng đầu.
Trong điện chìm vào yên tĩnh, Tần Phiên Phiên có chút cạn lời, nàng có thể nói gì đây, người ta cũng đã nhìn trúng, cho dù nàng nói gì, chỉ sợ cũng không được gì, còn có thể bị nghi ngờ là nói xấu sau lưng người ta.
Nàng cảm thấy mối hôn sự này không xứng nhưng bản thân Cao Tố Tuyết cảm thấy tốt là được. Huống hồ cho dù người nam nhân kia vốn định thân với nàng, nàng cũng không hiểu rõ hắn, chỉ là vội vàng gặp qua, đúng thật là dáng vẻ tuấn tú, mặt như quan ngọc, tướng mạo đường đường.
“Ôi, cuối cùng ta cũng hiểu được câu nói kia của mẫu hậu, hình dung ngươi thật sự chuẩn xác, ngươi đúng là cô nương ngốc!” Tần Phiên Phiên khẽ thở dài một hơi, cười đổi đề tài.
Cao Tố Tuyết nhấp môi cười, thời điểm ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt nàng ấy đều là ánh sáng lấp lánh.
Điều này khiến Tần Phiên Phiên ngẩn ra, đích trưởng nữ mà Cao gia dạy ra, luôn luôn mang dáng vẻ trấn định tự tại, tự nhiên hào phóng, rất ít khi lộ ra tư thái kiều diễm của tiểu cô nương như thế, nhất thời để cho Tần Phiên Phiên nhìn đến thất thần.
“Cô nương ngốc, may mắn ngươi không tiến cung, nếu không vẫn là câu nói kia của mẫu hậu đúng, vị trí Hoàng hậu đều là của ngươi.” Tần Phiên Phiên nhẹ nhàng cười.
Cao Tố Tuyết và nàng nói đùa vài câu, vẫn còn có chút thấp thỏm, lôi kéo tay nàng nói: “Nương của ta cũng nói với ta như vậy, bà nói nam nhân của Lâm gia đều rất ưu tú, là người thừa kế tốt, nhưng sẽ không phải là phu quân tốt bởi vì quá quá vô tâm. Chờ tới lúc cần thiết, người bọn họ vứt bỏ trước tiên chính là vợ con, vì gia nghiệp tổ tiên, cái gì cũng có thể làm. Nhưng mà ta...”
Nàng ấy còn chưa nói xong, Tần Phiên Phiên đã hiểu rõ ý của nàng ấy, nương của nàng ấy nói không tốt, những người khác cũng nói việc hôn nhân này không tốt, chỉ có chính bản thân nàng ấy cảm thấy tốt.
Bởi vì những thứ không tốt theo như lời người khác thì ở trong mắt nàng ấy lại không phải là chuyện gì lớn.
“Dù sao thì Lâm gia nhà lớn nghiệp lớn, ta cảm thấy sẽ không đi đến bước đường yêu cầu vứt bỏ vợ con để đổi lấy gia nghiệp tổ tông đâu.” Trong ánh mắt của nàng ấy đều là hy vọng.
Trong miệng Tần Phiên Phiên có chút khổ: “Cho dù ngươi nói gì thì chính ngươi cũng đã chọn. Ta khuyên ngươi nghĩ lại cho cẩn thận, theo như lời của Cao Phu nhân ta cũng tán đồng, lúc trước mẫu thân cũng nói với ta như vậy, không thể thổ lộ tình cảm đối với loại nam nhân này, tốt nhất là tương kính như tân, trong tay phải có át chủ bài, không thể bày ra toàn bộ. Chỉ thích hợp cùng chung vinh hoa phú quý, khó có thể cùng chung hoạn nạn. Có điều có thể vị Lâm công tử mà ngươi coi trọng này không giống người thường, tất cả đều tùy thuộc vào ngươi, những ngày sau này đều là tự ngươi trải qua.”
Trước mắt Cao Tố Tuyết lập tức sáng ngời, vui sướng nói: “Đúng vậy, ngày tháng đều là tự mình sống, nhất định ta có thể sống thật tốt.”
Tần Phiên Phiên chớp chớp mắt, có chút không kịp phản ứng lại, ngay sau đó cười khổ một tiếng, cô nương ngốc này cũng chỉ nghe thấy một câu cuối cùng, những câu nói khuyên bảo trước đó của nàng có lẽ đều như gió thoảng bên tai đi.
Nàng còn muốn khuyên thêm mấy câu thì thấy một cung nữ đi vào.
“Đào Tiệp dư, Tố Tuyết cô nương, bên ngoài có Cao tú nữ cầu kiến.”
Tần Phiên Phiên hơi sửng sốt, Cao gia đưa một cô nương khác vào cung tuyển tú? Không phải chứ, Tố Tuyết thân là đích trưởng nữ đều không chuẩn bị tiến cung, vậy là đưa ai vào?
“Mời nàng vào.” Cao Tố Tuyết nhướng nhướng mày, nhẹ giọng giải thích với Tần Phiên Phiên: “Là Cao Tinh.”