Độc Sủng Tiểu Ái Thơ

Chương 1: Chương 1




#VeronicaDeMary

Đại học B, trường đại học danh giá hằng năm tuyển chọn những học sinh có học thức cao và cực kì tài giỏi trở thành tân sinh viên của trường.

Ngày nắng hôm nọ, một cô gái nhỏ cùng bạn cô ấy đến xem thông báo lớp học, chẳng biết họ nói gì, chỉ biết nụ cười của cô gái ấy rất rạng rỡ, cứ như ánh nắng ban mai khiến người khác phải dời tầm mắt sang mà nhìn.

Ôn San San cùng bạn học là Chu Trinh thi đỗ đại học B, tương lai phía trước chính họ cũng thấy được sáng lạn khi được nhập học tại ngôi trường này.

Năm học được bắt đầu, các tân sinh viên nô nức đi vào những lớp học, trường lớp hoà đồng vui vẻ cũng cho thấy được mức độ của trường tuyệt vời đến mức nào.

Ôn San San cũng chính là tính cách ấy, là một cô gái hoà đồng, đối xử rất tốt với bạn bè, dịu dàng khiến rất nhiều bạn bè yêu mến.

Trong thời gian học tập, Ôn San San biết bản thân phải lấy tương lai làm chủ, bản thân phải cố gắng học tập để sánh tới được những thành tích cao.

Nên không ai biết được bí mật thầm kín trong lòng của cô, chỉ biết mặt ngoài là một cô gái xinh đẹp giỏi giang, không nghĩ ngợi gì ngoài chuyện học hành.

Ôn San San chính là...thầm thích thầy giáo thể dục của mình, từ lần đầu tiên gặp người ấy, cô đã có cảm giác nhộn nhịp trong lòng mà trước giờ chưa có, thiếu nữ chính là lần đầu tiên cảm nhận được tình cảm trong lòng.

Nhưng nàng cũng hiểu chuyện, biết mình không thể quá phận, cũng không có khả năng có được tình yêu của thầy, cũng không biết rằng thầy ấy có vợ hay chưa, nên Ôn San San đã giữ kín.

Cô nghĩ, bản thân sẽ mau chóng quên được và bắt đầu cuộc sống yêu đương khi kết thúc đại học.

Chiều vài ngày sau, Ôn San San gấp gáp đi lấy tài liệu đến câu lạc bộ ở trường, tài liệu gấp đến không thể không vội, chạy nhanh đến không nhìn trời nhìn đất, nên vô tình đụng trúng một người mà ngã xuống, không cẩn thận để chân chà xát trên mặt đất, cô khẽ kêu đau.

“Đau...”

Đầu gối chân cô đã bị rướm máu một mảng lớn, nhìn vào khá thương tâm.

Người bị cô đụng trúng không bị gì, đứng dậy nhìn thấy cô nữ sinh bị ngã, trên mặt một mảng nức nở liền lập tức tiến đến xem tình hình.

Ôn San San nhìn bóng lưng tiến đến mình liền giật mình, người cô đụng trúng... chính là thầy Tiêu Diễn, thầy thể dục của lớp cô.

Da thịt cô thiếu nữ này rất non nềm, niết nhẹ chắc chắn sẽ tạo dấu đỏ, đằng này lại bị thương, chảy máu rất nhiều, so với người khác chắc chắn sẽ đau hơn rất nhiều.

Tiêu Diễn nhanh chóng đỡ lấy chân cô, một tay đỡ lấy lưng mà ôm lên, nhanh chóng đi đến phòng y tế.

Từng bước, từng bước cô đều nghe trái tim mình đập rộn ràng, lo sợ anh sẽ nghe thấy, liền cố gắng không nghĩ đến nữa.

“Nữ sinh này bị ngã nên chảy máu, cô hãy chăm sóc em ấy giúp tôi.”

Cô y tá gật đầu, ngồi xuống kiểm tra vết thương.

“Chúng ta phải khử trùng vết thương trước, em à, em tên gì?” - Y tá đi về hộp tủ lấy chai cồn và bông, nhân cơ hội mà hỏi tên học sinh.

“Em tên Ôn San San...” - Nhìn thấy chai cồn, cô có chút hơi hoảng hốt, cô rất sợ đau, sợ rằng không thể chịu đựng được.

“Em San San, cố chịu một chút, cô sẽ xử lý vết thương.”

Cô y tá ngâm bông gòn trong cồn, sau đó đưa tới nơi vết thương của cô mà chà xát, San San mím môi lại, cố chịu đựng nhưng nước mắt cứ không nhịn được mà rơi.

Đau, quả thật là đau rất nhiều.

Tiêu Diễn nhìn cô gái nhỏ đang chịu đựng bên kia, trong nháy mắt có cảm giác xót xa, nghĩ ngợi một hồi thì đi đến an ủi, tay xoa nhẹ đầu nữ sinh.

“Ôn San San, em đừng khóc nữa, khóc sẽ rất khó coi.”

Ôn San San nức nở lắc đầu, cô không muốn chịu đau, cũng không muốn trở nên khó coi trước mặt thầy...

Tiêu Diễn thấy cô khóc như vậy cũng không phải là cách hay, liền đi đến nơi cô y tá đang khử trùng.

“Để tôi làm cho, tôi biết khử trùng, cô cứ đi lấy thuốc đi.”

Cô y tá nhìn sang Tiêu Diễn, anh ta nhìn cũng rất uy tín, có thể sẽ làm được liền đưa cồn và bông cho anh, bản thân liền đi sang nơi khác.

Tiêu Diễn liền khụy xuống trước mặt cô bé, nhẹ nhàng chà xát mà không dùng lực, bản thân cũng nói vài lời động viên.

Ôn San San nhìn dáng vẻ của Tiêu Diễn đến mất hồn, không để ý vết thương đang bị thầy ấy chà xát. Bản thân không biết mình thất thần ra sao.

“Xong rồi.” - Tiêu Diễn nhìn vết thương được khử trùng, bản thân cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Cô y tá đi đến để dán lại vết thương bằng bông và băng, sau đó dặn dò một số điều.

“Khi tắm đừng tiếp xúc vết thương với nước, cũng không được chạy nhảy quá mạnh, nếu không vết thương sẽ lại nứt ra.”

Ôn San San gật đầu, biểu hiện rằng cô đã hiểu.

Lúc này cô chợt nhớ ra, bản thân còn chưa nộp tài liệu cho câu lạc bộ, liền lật đật ngồi dậy, cầm lấy tài liệu, cúi chào tạm biệt rồi đi.

Quả thật rất khó khăn, cô phải dùng tay bám tường mới đi được vì chỉ đi được một chân, bản thân lại khó di chuyển mà lúc nãy còn hấp ta hấp tấp.

Tiêu Diễn nhìn nữ sinh nhanh chóng bước đi liền đi theo, đúng là cô học trò ngốc mà, bản thân bị thương còn gấp gáp.

Anh đi đến một tay đỡ cô nhóc, một tay cầm tập tài liệu của cô. Ôn San San hốt hoảng nhìn sang.

“Em muốn đi đâu, để thầy đỡ giúp em.”

Lại là thầy ấy, Ôn San San không biết nên nói gì, liền chỉ đến câu lạc bộ nơi cần đưa tài liệu.

Tiêu Diễn nhìn câu lạc bộ đằng ấy, liền từ từ đỡ cô bước tới, bàn tay của anh rất ấm làm cô có chút không quen.

Một lúc sau liền đến câu lạc bộ, Ôn San San đi tìm hội trưởng và đưa tập tài liệu, biết mình đã trễ liền lập tức cúi đầu xin lỗi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.