#VeronicaDeMary
Hội trưởng định trách cô nhưng Tiêu Diễn lại đến bên từ khi nào không hay, chủ động cất giọng.
“Em Ôn San San trên đường đi thì bị thương, nếu có chuyện gì thì tôi chịu trách nhiệm, dù sao cũng là do đụng trúng tôi nên mới đến trễ.”
Hội trưởng không thể cãi lại lời thầy giáo, liền tha thứ cho Ôn San San một lần không tra cứu.
Sau khi giải quyết sự việc xong thì đã tối muộn, ký túc xá giờ này đã đóng cửa. Trước giờ Ôn San San chưa từng về muộn, bây giờ cô phải đi đâu đây...
Tiêu Diễn nhìn Ôn San San phiền muộn như thế, liền hỏi tại sao lại như vậy, Ôn San San cất giọng trong trẻo nói.
“Em...không biết nên đi đâu bây giờ, ký túc xá đã hết giờ đi lại nên đóng cửa rồi...”
Anh nhìn cô bé đang buồn bã mà trong tâm cũng có chút nghĩ ngợi, không thể để học sinh của mình bên ngoài như thế được, hơn nữa em ấy cũng là con gái, dù sao cũng chỉ một đêm, vậy thì...đành phải mời em ấy ngủ lại nhà mình rồi.
“Được rồi, em cứ đến nhà thầy ngủ tạm một đêm, hôm sau về lại ký túc xá, được không?”
Ôn San San không bao giờ nghĩ đến sự việc này, liền đơ ra không nói gì.
Tiêu Diễn nhìn cô mà nghĩ rằng cô không thích, liền bồi thêm một câu.
“Em yên tâm, mọi chuyện đều không sao.”
Ôn San San vẫn còn chút rối bời, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, vì hiện tại chẳng còn nơi nào để đi.
Tiêu Diễn đưa cô lên xe, lái xe về chung cư của mình. Chung cư Tiêu Diễn ở tầng một nên may mắn không phải di chuyển nhiều, đó cũng là lý do anh mở lời với cô.
Căn hộ của anh rất sạch sẽ, tông màu chủ đạo là đen xám, nhìn trông có chút cô đơn...
Ôn San San nhìn xung quanh mãi vẫn chưa thấy ai, không lẽ đến tuổi này thầy vẫn chưa có vợ sao?
Không nghĩ nữa, bây giờ cô phải xin phép thầy đi tắm mới được, Ôn San San có thói quen tắm sơ qua mới có thể ngủ ngon.
“Thầy ơi, em có thể đi tắm được không ạ?” - Ôn San San có chút ngại ngùng.
“Tất nhiên là được, để thầy vào trong đổ nước ấm vào bồn tắm cho em.”
Sau khi chuẩn bị xong, Tiêu Diễn vào phòng ngủ lấy một chiếc khăn lông mới cho cô, Ôn San San cảm ơn thầy, sau đó liền đi vào trong phòng tắm.
Ôn San San ngâm mình trong bồn tắm, mùi hương của thầy ấy...cứ ngập tràn trong mũi của cô. Cô được sử dụng phòng tắm mà thầy ấy hằng ngày tắm rửa, được sử dụng sữa tắm thầy ấy dùng, không còn gì hạnh phúc hơn với một người yêu thầm như cô...
Lúc này Ôn San San mới gần như nhớ ra, cô không có mang theo quần áo! Đồng phục thì bị bẩn rồi, phải làm sao bây giờ...
Bây giờ chỉ có một người có thể giúp được cô, nhưng mà...thật sự ổn chứ?
Ôn San San lấy khăn lông lau khô người sau đó quấn che người lại, khẽ mở cửa nhẹ nhìn ra ngoài, thầy ấy đang ngồi trên ghế đọc sách, cô mím môi, mở giọng cất lời nói tiếng rất nhỏ...
“Thầy ơi...”
Dù nhỏ nhưng do không gian kín nên Tiêu Diễn có thể nghe được, anh gỡ kính và đặt cuốn sách xuống bàn, đi đến phòng tắm.
Tiêu Diễn nhìn phòng tắm đang hé mở liền đứng yên, sau đó lên tiếng.
“Có chuyện gì sao?”
Ôn San San ấp a ấp úng, nhẹ giọng nói, trong lời nói lộ ra chút lo sợ.
“Em... không có mang quần áo, thầy có thể...giúp em được không ạ...?”
Tiêu Diễn nghe xong liền có chút ngây ngốc, sau đó liền hoàn hồn lại, môi không tự chủ mà mấp máy.
“Được rồi, đợi thầy một chút.”
Tiêu Diễn đi vào trong phòng ngủ mở tủ quần áo ra, lựa chọn một lúc thì lấy chiếc áo có thể vừa vặn nhất cho cô, là chiếc áo ngắn nhất mà anh có. Sau đó mở tủ lấy chiếc quần thun ngắn anh mới mua vẫn chưa mặc đến, trở lại nhà tắm mà đưa cho cô.
Ôn San San đưa tay nhận lấy đồ, lộ ra cánh tay trắng trẻo nhỏ nhắn không tì vết, sau đó liền đóng cửa lại.
Tiêu Diễn trở lại phòng khách để đọc tiếp cuốn sách đang dở, nhưng trong đầu lại bay bay đi nơi nào đó xa tận chân trời.
Ôn San San nhìn chiếc áo rất lớn liền biết chính là của thầy Tiêu, lại nhìn sang chiếc quần ngắn mới toanh, cô cảm thấy có chút buồn cười, chiếc áo có thể dài qua chiếc quần này luôn rồi.
Cửa phòng tắm được mở ra, hơi nóng của phòng tắm được phả ra ngoài nhè nhẹ, thiếu nữ nhỏ nhắn bước ra ngoài lau khô tóc.
Ôn San San mặc quần áo của anh, trước giờ chiếc áo đó trông rất bình thường, chẳng có gì đặc biệt, nhưng cô bé mặc lên lại câu dẫn chết người, chiếc áo thẳng tắp thường ngày bị hai bầu ngực tròn trịa đẩy lên, bên trong cái gì cũng không có mặc, đầu nhũ hoa ân ẩn hiện rõ trước mắt, Ôn San San lại vô tư đến mức chẳng hay biết rằng mình quên mặc nội y.
Chiếc cổ trắng nõn có chút ửng đỏ do nhiệt độ của nhà tắm chảy vài giọt nước, đôi chân trắng nõn tùy ý bại lộ ra ngoài, thẳng tắp mà quyến rũ, khuôn mặt tinh xảo đến mê người.
Yết hầu anh có chút khô khốc, liền cầm lấy ly nước trên bàn uống một một hơi.
Đột nhiên anh lại bị suy nghĩ của mình làm cho sợ hãi. Trong suy nghĩ đó, anh lại muốn đem cô hung hăng mà yêu thương, sau đó lại khiến cô phải dựa vào anh.
Cảm thấy bản thân thật sự có lỗi với cô, đã hứa không làm gì mà lại có loại suy nghĩ không tốt như thế, anh thật sự chính là cầm thú.