#VeronicaDeMary
“Sao cơ, em gái của thầy sao?” - Ôn San San không thể tin được, nhưng có điều... khi nhớ lại chuyện lúc cô ở nhờ nhà thầy ấy, lúc thầy ấy cho cô mặc váy có nói như thế, vậy hình như thầy có em gái thật.
Tiêu Diễn gật đầu, ánh mắt kiên định mà nói.
“Anh thề, nếu anh có nửa lời giả dối, anh sẽ...”
“Không sao, em xin lỗi vì đã hiểu lầm anh, là lỗi của em...” - San San có lỗi vô cùng, đột nhiên gục đầu lên người anh, cô đúng là ngu ngốc thật rồi, không tìm hiểu kĩ mà cứ áp đặt suy nghĩ lên anh, làm mối quan hệ này do cô mà bị ảnh hưởng tệ hại.
“Ngốc, không sao cả. Sau này anh hứa khi nào đi đâu với người khác liền nói cho em, không để em phiền lòng.” - Tiêu Diễn ôm cô vào lòng, cảm thụ được hơi ấm của cô nàng nhỏ này.
Anh gần như phải giữ cô bên mình, ôm thật chặt hoặc có thể khảm cô vào thân mình thì anh mới có thể yên tâm yêu thương.
“Anh hai, đây là...?”
Hàn Di thấy anh trai mình chạy ra khỏi nhà để lại căn nhà trơ trọi chưa kịp đóng cửa, cô lật đật ngồi dậy đuổi theo, không quên dắt theo con trai mình, cuối cùng dừng lại trước cảnh tượng muốn bật ngửa này.
Anh trai cô hình như đuổi theo cô gái này, thậm chí không ngại mà tự nhiên gắt gao ôm vào lòng như bảo vệ, không lẽ đây là chị dâu tương lai của mình sao?
Tiêu Diễn quay sang nhìn em gái mình, sau đó lại nhìn cậu bé nhỏ đang được nắm tay kia, anh khẽ buông tay ra, sau đó nắm lấy tay cô dắt cô đứng trước người mình, sau đó cất giọng.
“Hàn Di, đây là San San, bạn gái anh, cũng là... học sinh của anh.”
Gì cơ?
Gì cơ?
GÌ CƠ?
Hàn Di nghe xong như muốn hét lên.
Sao cơ? Thật sự đây là chị dâu của cô, là chị dâu nhỏ đáng yêu này sao? Anh ấy cầm thú đến mức nào mà dám yêu một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn như này, còn là học sinh của anh nữa chứ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngôn Hoan
2. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
3. Công Lược Nhân Vật: Nam Chính Chúng Ta Mau Kết Hôn
4. Nếu Trường An Không Tồn Tại
=====================================
Cô có cảm giác đây không phải là anh trai mình nữa, trong mắt cô trước giờ anh trai cô là người không thể hiện tình cảm nhiều với bên ngoài, bây giờ đúng là một phen mở mang tầm mắt.
Thôi không nghĩ nữa, chị dâu nhỏ đứng trước mặt, phải thế hiện thật tốt.
“Chào chị dâu, em là Hàn Di, em gái của anh Diễn. Đây là con trai cưng của em, thằng bé tên Louis, bé cưng, con mau đến chào chị đi.”
Thân hình nhỏ bé thấy thế liền đi đến bên cô, nắm nắm chiếc quần mà ngọng nghịu cất giọng trẻ con.
“Chị...chị...”
“Là thím của con đó Louis.”
“Thín, thín...” - Louis nghe xong liền sao chép lại những gì mẹ mình nói nhưng lại nói sai.
Ôn San San có chút ngại ngùng, cũng cảm thấy Louis rất dễ thương. Rất nhanh cũng làm quen được Louis, San San bỏ quên Tiêu Diễn một bên, đưa Louis đến phòng khác xem phim, còn cười đùa rất vui vẻ.
Tuy anh không thích cháu trai chiếm tiện nghi của mình, nhưng nhìn San San vui vẻ như thế, dù thế nào anh cũng cam lòng và vui lây.
“Anh, sao anh lại có thể tìm được chị dâu đáng yêu như thế này chứ, mà làm sao cô ấy lại làm cho tảng băng trôi hơn ba mươi năm nay được sưởi ấm thế? Có phải là do anh không?”
Hàn Di rất muốn biết, lý do nào khiến anh trai mình yêu chính cô học trò nhỏ xinh đẹp này.
“Không biết nữa.”
Hàn Di:???
“Nhưng mỗi lần gặp San San, anh đều có cảm giác muốn được yêu thương em ấy, muốn được chính em ấy dựa dẫm vào nhờ cậy, chỉ muốn cô ấy ích kỷ yêu một mình anh.”
Hàn Di:...!?
“Nói chung, anh chỉ yêu mỗi San San.”
Tiêu Hàn Di muốn ngất đi trong đống lời nói kia, gì mà sến súa dữ vậy anh.
“Thôi anh đừng nói nữa, em không nghe những lời mật ngọt gắt kia nữa đâu, em đi pha sữa cho Louis.”
Nói xong liền bỏ đi.
...
Sau khi thăm hỏi xong, Tiêu Hàn Di cùng Louis tạm biệt để đi đến thành phố bên cạnh thăm hỏi cha mẹ mình.
Sau khi khuất bóng, Tiêu Diễn ngay lập tức đi đến bên cô, bắt đầu giở trò hôn hít.
Tiêu Diễn ôm hôn San San nồng nhiệt, sau đó đặt cô một cách nhẹ nhàng trên giường, hơi thở gấp gáp khàn khàn vang vảng bên tai cô.
“San San, ở lại cùng anh đêm nay được không?”
Ôn San San đắm chìm vào nụ hôn mà bị kích thích, trên khuôn mặt hiện rõ một tầng ửng đó, cô cẩn trọng dùng tay che mặt lại, gật đầu biểu lộ sự đồng ý.
Tiêu Diễn khẽ cười, dùng tay nắm lấy tay nhỏ, hôn lên từng kẽ tay và cổ tay, như một người yêu từng chút một, kể cả bất cứ thứ gì của cô gái mình.
“Đừng che, để anh hôn em.”
Anh tự nhiên mà đè cô xuống giường, họ quấn lấy nhau trong nụ hôn dài bất tận, triền miên trong sự mê đắm với đối phương, sau đó anh bắt đầu dùng tay di chuyển xuống, môi cũng bắt đầu có xu hướng đi đến chiếc cổ kia chuẩn bị cắn.
Hôm nay San San chỉ mặc chiếc áo thun hồng nhạt nên anh dễ dàng cởi áo cô ra, lộ ra bộ nội y màu trắng sạch sẽ, làn da lại trắng nõn không tì vết, tạo nên vẻ đẹp quyến rũ khó tả được.
Nhưng mọi người đã biết thì Tiêu Diễn là người yêu cô nhất, tất nhiên không thể quên đến sức khỏe và tâm lý của cô, anh không muốn bé con đưa lần đầu của mình mà bản thân không tự nguyện làm lấy, vì cô chính là quan trọng nhất đối với anh, không thể để cô chịu tổn thương mà trách cứ anh lần nào nữa, San San đã vì anh mà chịu đựng rất nhiều rồi.
Tiêu Diễn dùng hết sức để kìm chế nội tâm cầm thú đang gào thét mãnh liệt đang muốn ăn thịt sạch sẽ chú thỏ trắng nhỏ kia mà cất tiếng hỏi han, câu hỏi chính là xuất phát từ đáy lòng của anh, cũng là cơ hội cuối cùng San San ra quyết định.
“San San, anh có thể làm không?”