#VeronicaDeMary
San San thoáng qua vẫn chưa kịp phản ứng từ câu hỏi của anh, bên tai vẫn còn nóng ran.
Tiêu Diễn thấy San San có vẻ đang do dự thì cũng không trách cô, chỉ hôn cô một cái nhẹ trên trán sau đó đi lấy áo mặc lại cho cô.
“San San, anh không bắt buộc em, khi nào em sẵn sàng, anh đều có thể đợi.”
...
Ôn San San ngơ ngác.
Ơ kìa, cô đã bảo từ chối bao giờ đâu.
San San cũng không muốn từ chối anh, cô nguyện mang lần đầu quý giá đó cho thầy ấy, bởi vì cô mà thầy ấy đã hi sinh và lao tâm khổ tứ rất nhiều.
Tuy vậy thầy ấy vẫn luôn che giấu sự khó khăn trong lòng, chỉ một mực đem toàn bộ những điều tích cực và vui vẻ nhất đến bên cô, đem cô yêu thương hơn cả bản thân mình, đó là điều khiến cô vừa thương vừa lo lắng.
Đến lúc anh chuẩn bị rời khỏi giường thì bị một lực nhỏ túm áo lại.
San San nuốt nước bọt.
“Thầy ơi, em...không có từ chối.”
...
Yết hầu Tiêu Diễn khẽ động, trái tim liên tục bị lay động khi nghe thấy lời nói này, bàn tay to lớn bất giác nắm chặt lại khi quay lại nhìn cô.
“Em chắc chứ?”
Ôn San San gật đầu lia lịa, tim của cô đập nhanh sắp nhảy ra ngoài rồi.
Sau khi anh được cô gái nhỏ đồng ý, bản thân không tự chủ mà giống như cảm thấy được bản thân thay đổi, nhưng anh vẫn kìm chế mà đi đến tủ kế bên, lấy ra một chiếc hộp nhỏ.
San San nhìn theo bước chân anh sau đó nhìn vào chiếc hộp đó, khuôn miệng đột nhiên trở nên lắp bắp, tay không nhịn được run lên.
“Thầy...mua nó khi nào?”
Tiêu Diễn nhìn cô gái nhỏ đang ngỡ ngẩn liền bật cười, sau đó lại gần nói nhỏ bên tai cô, giọng nói mang chút cười đùa yêu thương..
“Mua trước để dễ dàng làm em, anh lo đến khi chúng ta muốn làm lại không có phải đi mua, rất tốn thời gian.”
San San lại hóa ngơ ngẩn, như người trên mây vậy, bay bổng không biết tiếp đất ở đâu, đến khi tiếp đất tỉnh lại mới thấy bản thân lại bị cởi áo ra rồi.
Tiêu Diễn nhìn đôi môi nhỏ hé mở, ánh mắt trong sáng nhìn ngẩn người mà khó lòng nhịn được, liền bắt lấy cô hôn môi, không để cô thất thần như thế nữa.
Ôn San San bị hôn đến mờ mịt, đôi khi lại phát ra những tiếng rên khe khẽ sắc tình, anh lại nhanh tay cởi lớp áo ngực còn lại ra hơn.
Đến khi bên trên chẳng còn gì, anh mới nhìn chăm chú vào cô. Quả thật... bé con của anh cực kì quyến rũ làm bất cứ ai khó có thể giữ bình tĩnh một cách lạ thường.
Làn da trắng mịn như da em bé, hai bầu thỏ trắng tròn trịa nẩy lên trước mắt anh, Tiêu Diễn có thể thấy rõ được, đầu v* hồng kia đang có xu hướng chuẩn bị nhô lên do không quen thời tiết lạnh giá này. Chiếc bụng nhỏ phẳng lì khi sờ nhẹ chắc chắn sẽ khiến thiếu nữ kích thích, thậm chí hành hạ một chút sẽ khiến nó dễ dàng tạo vết bầm.
San San thấy anh nhìn chăm chăm mình, cô có cảm giác bản thân thật không còn gì để luyến tiếc lúc này nữa.
“San San...”
Tiêu Diễn bắt đầu khám phá cơ thể nhỏ này, miệng anh bắt đầu cắn mút trên cổ làm chúng trở thành rất nhiều dấu vết hoan ái, giống như chứng minh đây chính là người của anh.
Sau đó anh chậm rãi đi xuống đến nơi to tròn kia, hôn nhẹ lên đầu nhũ hoa, tiếp đến liếm mút chúng tạo ra tiếng chậc chậc, vì đây là lần đầu nên San San không thể kìm được tiếng mà rên rỉ liên tục, nước mắt chảy ra, thân thể đột ngột ưỡn lên vì chịu kích thích lớn chưa từng trải qua.
Bàn tay anh không hề dừng lại dù miệng đang làm việc, bàn tay to lớn kia lả lướt xuống nơi chưa khai mở kia, chạm nhẹ vào quần lót.
“Em ướt rồi.”
Giọng nói khàn của dục vọng bị vấy bẩn vang dài bên tai cô, khiến cô vừa bị kích thích trong lời nói lẫn thân thể, không lâu sau liền mẫn cảm, cơ thể bị sờ đến chới với khiến cô không kịp phản ứng mà cao trào.
“Ưm...aa...thầy...”
Ôn San San trên người anh xụi lơ, hơi thở liên tục dồn dập như vừa mất hết sức lực, anh vốn không cho cô cơ hội nghỉ tay, đã đồng ý thì phải làm hết mình, đây là tiêu chí của người thầy như anh.
Anh như có như không thuần thục gỡ chiếc quần lót ra, vậy là chẳng còn gì che đậy, toàn bộ cảnh quang đẹp đẽ hiện trước mắt, người phụ nữ của anh, cô vợ nhỏ tương lai của anh...
Tiêu Diễn dùng tay sờ nhẹ xung quanh hạ thân cô, không ít dịch còn sót lại trong huyệt lại bị chà sát chảy ra. Anh cảm nhận được huyệt nhỏ này cũng rất xinh đẹp, giống như chủ nhân của nó, vài sợi lông thưa thớt bảo vệ khỏi một số bụi khuẩn bên ngoài, màu sắc hồng hào như màu tuổi sắc xuân..
Tiêu Diễn nhẹ nhàng buông cô ra, mở chiếc hộp lúc nãy lấy ra chiếc bao.
Anh cũng cởi quần ra, thứ to lớn sẫm màu đang dựng đứng kia hiện ra trước mắt cô, chưa kịp nghỉ ngơi lại bị thứ này làm cho giật mình, trong đầu cô chỉ có một câu hỏi duy nhất.
“Lớn ngoài sức tưởng tượng của cô, làm sao để cho vào hết đây?”
Đang suy nghĩ thì giọng nói của Tiêu Diễn vang lên, thân thể cô lại một lần nữa bị nhấc bổng, cửa huyệt đã được đặt trên quy đầu, anh chiều chuộng hôn nhẹ vào trán cô.
“San San, anh sẽ cho vào, nếu đau ngay lập tức nói cho anh hoặc bám vào lưng anh, đừng chịu đựng đau đớn một mình nhé?”