Không khí dường như hạ xuống mấy độ, khiến Tiểu Điệp không khỏi không lạnh mà phát run. Nàng e dè hỏi: “Vậy ngài muốn thế nào?”
“Đơn giản, ngươi lấy đi của ta bao nhiêu ngọc trai thì hãy trả lại cho ta”
Nói xong Hoắc Dĩnh lại nhàn nhã ngồi vào bàn, tiếp tục lau kiếm.
Lão đại, nàng thấy kiếm sáng bóng lắm rồi, soi gương được luôn rồi, sao mà lau hoài thế.
Tiểu Điệp đổ mồ hôi hột, không ngừng nuốt nước bọt ực ực để thông cổ.
Thật đáng sợ a~
Nàng rụt cổ, hai ngón tay chỉa chỉa vào nhau, ấp úng: “Hiện tại ta không có”
Âm lượng nhỏ xíu tưởng chừng như là tiếng vo ve của ruồi muỗi, nhưng tai Hoắc Dĩnh cực thính nghe xong sâu thẳm trong đáy mắt liền lóe lên tia quang.
Hoắc Dĩnh lạnh giọng mở miệng: “Không có? Vậy lấy thân ra trả”
Oanh một tiếng nổ vang trong đầu, Tiểu Điệp run lẩy bẩy. Lấy thân ra trả, không phải là cái gì kia chứ?
Theo phản xạ, Tiểu Điệp lập tức che ngực mình lại, lùi mấy bước, lắc đầu lia lịa: “Vương gia ngài đại nhân đại lượng, thủ hạ lưu tình, ngài nhìn xem ta gầy trơ xương, ngực lép, tóc xơ xác, ngay cả bụng cũng đầy mỡ thừa sao xứng đáng làm ấm giường cho ngài được, quả thật không nên không nên,...” Tiểu Điệp y như trái nổ ngâm nước không ngừng nổ lóc bóc.
Hoắc Dĩnh nheo mắt nhìn nàng, lãnh đạm nói: “Hình như cô hiểu lầm gì đó thì phải, hay là.....” Hai âm cuối được Hoắc Dĩnh nhấn mạnh, đầy thâm ý.
Cả người Tiểu Điệp liền ngớ ra, hỏi lại: “Hiểu lầm? Chứ không phải ngài muốn ta làm ấm giường sao?”
Hoắc Dĩnh nhếch môi một cái: “Ngươi muốn như thế?”
Tiểu Điệp định phản bác không có thì Hoắc Dĩnh lại trầm ổn nói tiếp: “Cho dù ngươi muốn thì ta cũng không đồng ý, ta không muốn ôm khúc củi trước sau như một của ngươi”
Mặt Tiểu Điệp lập tức hóa đen, đen, cực kì đen.
Sỉ nhục!
Hắn ta vừa sỉ nhục hai bánh bao siêu cấp nhỏ của nàng T T. Tuy nhỏ nhưng quả thực nàng vẫn có mà.
“Vậy ngài muốn ta làm gì?”
Hoắc Dĩnh vẫn giữ thái độ thâm trầm không rõ đang nghĩ gì, ngắn gọn hai từ: “Nha hoàn”
“Nha hoàn?”
“Nha hoàn trong vòng 6 tháng, cấp cho ngươi chỗ ở với mỗi ngày ba bữa cơm, tiền lương không được lãnh.”
Sặc, 6 tháng? Nghe xong Tiểu Điệp cảm giác tai bị ù đi, choáng váng. Nhưng nghĩ đến việc sau 6 tháng nàng được tự do với hiện tại nàng vẫn chưa có chỗ ở nên liền lập tức gật đầu.
“Vậy đi, ngày mai trực tiếp bắt đầu làm việc” Hoắc Dĩnh thu kiếm vào, nhấp ngụm trà, ngay sau đó lại trừng mắt với nàng nhấn giọng: “Đừng hòng trốn!!”
“Đã rõ” Tiểu Điệp giật mình, cả người đứng nghiêm, giơ tay chào theo kiểu quân đội. Làm xong nàng mới biết mình bị hớ, vội bỏ tay xuống cười hì hì.
Hoắc Dĩnh phất tay áo, lãnh đạm nói: “Ngươi có thể lui”
Tiểu Điệp như được ân xá tội, vội ba chân bốn cẳng chạy đi mất.
Hú hồn cứ tưởng không toàn mạng chứ.
Vì lo chạy mà không nhìn đường, hậu quả là nàng chụp ếch ngay tại chỗ. Đoàng! Bỗng một tiếng nổ cực lớn vang lên, cái cây đối diện hướng tay nàng chỉ đang phực lửa, sau đó đổ sập xuống nền đất.
Hả hả hả... Nàng nằm mơ?? Đúng vậy, nhất định là nằm mơ, bởi tay nàng vừa phóng ra tia sét. Không thể nào~
Tiểu Điệp dụi dụi mắt, cây vẫn bị cháy, dụi lần thứ hai, vẫn thế, lần thứ ba, vẫn thế..... lần thứ n...... vẫn là đang phực cháy.
Sau n lần dụi mắt, sự thật phũ phàng chính là cái cây vẫn đang cháy chỉ có mắt nàng thay đổi là bị đau thôi.
Không thể nào, không thể nào sao nàng lại có thể phóng ra tia sét, rõ ràng nàng là Phế Thuật, hơn hết nàng là người ở thế giới khác kia mà, thế giới không có siêu năng lực kia mà.
Aaaaaaa Hoảng loạn........