Sau khi Hoắc Dĩnh rời khỏi, Tiểu Điệp mới thở phào, vội chạy lại chỗ Lãnh Tâm đỡ y dậy. Nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Lãnh Tâm, nàng không khỏi lo lắng, giọng nói mang theo vẻ quan tâm: Đệ ổn chứ?
Lãnh Tâm mĩm cười, lắc đầu. Đệ không sao Dường như suy nghĩ gì đó sau đó lại nói tiếp: Điệp tỷ, tỷ không nên đắc tội với ngài ấy, thật ra...
Không để Lãnh Tâm nói hết câu, Tiểu Điệp bất mãn, bèn phồng má nói: Ta mới thèm vào, tại hắn cứ xuất hiện trước mặt ta ấy chứ, hắn là tên mặt sắt, không cảm xúc, đồ vô nhân đạo, máu lạnh, ta cầu cho hắn ăn cơm mắc nghẹn, đi nhà xí mất quần, đi đường chó cắn, @#$@&$#......
Lãnh Tâm đối diện đầu đầy hắc tuyến, chỉ còn biết nhỏ giọng nói: Đệ đã biết.
Thật không biết khi vương gia nghe được những lời này sẽ có biểu tình gì. Lúc nãy khi đang ăn cơm với hắn, nghe tin Tiểu Điệp tỉnh, vương gia liền vội vã bỏ bữa cơm chạy sang xem thử, lúc ấy tiểu tử hắn bị ngỡ ngàng, thầm nghĩ hai người họ quen nhau khi nào. Nào ngờ chưa tầm hai khắc sau hắn lại bị sai nhân áp giải sang đây, vương gia đùng đùng nổi giận đòi đem cậu biến thành nguyên hình, rốt cuộc tình thế trước mắt là gì đây?
Nhìn vẻ mặt vẫn còn giận dỗi, lầm bầm chửi rủa vương gia của Tiểu Điệp, thật tình Lãnh Tâm không biết nói gì, chỉ biết ngồi đó cười nhạt.
A, đúng rồi Chợt sực nhớ gì đó, Lãnh Tâm la lên một tiếng.
Tiểu Điệp ngạc nhiên, tò mò hỏi: Gì vậy?
Đệ còn chưa cho tỷ xem cái này Ngón tay Lãnh Tâm búng một cái, lập tức liền xuất hiện một ngọn lửa nhỏ trên ngón tay.
Ngay lập tức Tiểu Điệp liền bị làm cho kinh hỉ: Đệ....
Đệ đã điều khiển được mạch ngũ hành Lãnh Tâm cười sáng lạn nhìn Tiểu Điệp.
Ánh mắt mở to, Tiểu Điệp nói với giọng vô cùng ngưỡng mộ: Hay quá. Đây là chuyện vui đó nha, như vậy sau này nhất định sẽ không bị xem như là Phế Thuật nữa, nàng thật mừng thay cho đệ ấy.
Nhưng ngày mai đệ phải rời khỏi để lên núi tu luyện học cách điều khiển, e là không thể ở cùng với tỷ nữa
Trong lúc đang vui mừng, tin đột ngột này không khác gì gáo nước lạnh đổ xuống đầu Tiểu Điệp, khiến cho cả người nàng sững sờ.
Đệ phải rời khỏi sao?
Chỉ vài năm, khi nào đệ tu luyện xong nhất định sẽ về tìm tỷ Lãnh Tâm chắc nịch nói ra, đây chính là lời hứa của cậu đối với Tiểu Điệp.
Nhưng mà..... Tiểu Điệp ánh mắt thoáng vẻ buồn.
Tỷ đừng lo cho đệ, đệ không sao Lãnh Tâm mĩm cười nhìn nàng.
Nhưng mà nàng có sao, cứ tưởng sẽ có một tiểu đệ đệ bên cạnh nào ngờ... Thật sự là rất buồn. Nàng biết bản thân không nên ít kỷ như thế, nàng hít sâu một hơi sau đó nhìn Lãnh Tâm nói: Ngày mai đệ đi nhớ để ta tiễn đệ
Lãnh Tâm xúc động gật đầu: Ân
Đột nhiên cánh cửa lại lần nữa mở ra, một vị đại thẩm dáng vẻ mập mạp đi vào. Bà liếc mắt nhìn nàng, cười bỉu môi, giọng chế giễu nói: Đi theo ta, vương gia cần gặp ngươi.
Tiểu Điệp ngu ngơ không hiểu gì, hết nhìn vị đại thẩm lại nhìn Lãnh Tâm.
Gì đây, không phải hắn vừa mới rời khỏi đây sao sao tự nhiên lại đòi gặp nàng. Không lẽ hắn suy nghĩ lại định thủ tiêu nàng cho bỏ tức. Nghĩ đến đây tròng mắt nàng cực liệt đảo tròn. Thảm họa, thảm họa.....
Thấy Tiểu Điệp mãi vẫn không nhúc nhích, người kia vô cùng bực bội, giọng nóng nảy: Đi lẹ lên
Đi ngay Tiểu Điệp ảo não đứng dậy.
Đi qua hai dãy hành lang, hai cái hòn non bộ, cuối cùng hai người dừng chân tại một căn phòng. Vị đại thẩm vội sửa sang lại y phục, giọng tươi cười nói: Vương gia người đã tới.
Nhìn vị đại thẩm Tiểu Điệp không khỏi thán phục. Sắc mặt thay đổi nhanh thật, nhanh còn hơn lật trang giấy.
Ngay lúc đó, giọng nói trong căn phòng lạnh lẽo truyền ra: vào đi.
Tiểu Điệp thoáng bị giật mình, nàng có cảm giác như chỉ trong phút chốc tim nàng đã bị treo ngược lên trên, không ngừng đập thình thịch, cảm giác thật đáng sợ, cứ như bước vào cửa tử thần. Tiểu Điệp vội trấn an, nuốt nước miếng ực một cái, từ từ mở cửa bước vào.
Bên trong, Hoắc Dĩnh một thân hắc y đang lau kiếm. Nhìn sóng kiếm lóe sáng cả thân người Tiểu Điệp ngay lập tức không lạnh mà run.
Động tác lau kiếm dừng lại, Hoắc Dĩnh ngước mặt lên nhìn, giọng không rõ vui hay buồn nói: Biết ta kêu ngươi đến để làm gì chứ?
Không biết Tiểu Điệp cố đè nén giọng của mình sao cho bình thường nhất.
Ngay lập tức ánh mắt Hoắc Dĩnh nheo lại tỏ ý cười, nhưng rõ ràng trong ánh mắt lại hoàn toàn không có, nó lạnh lẽo pha lẫn chút châm biếm. Hoắc Dĩnh nhàn nhạt nói: 50 viên ngọc trai không lẽ ngươi quên rồi?
Sặc, nàng quả thật quên mất là đã lấy trộm của hắn. Lúc lấy nàng định một đi không quay lại nào ngờ lại quay lại. Quan trọng hơn hết là hắn đã biết kì này tiêu. Tròng mắt Tiểu Điệp lại lần nữa đảo tròn kịch liệt, một lúc sau nàng tim không đập tâm không loạn nói: Ta không biết
Đúng vậy nàng không nói, không có chứng cứ, hắn có khả năng buộc tội được nàng? Trước mắt cứ giả ngu cái đã. Nghĩ đến đây tâm tình Tiểu Điệp phút chốc cảm thấy tốt hơn.
Nhìn vẻ mặt sắp chết mà vẫn không nhận tội của Tiểu Điệp, Hoắc Dĩnh khóe môi khẽ nhếch lên.
Phụt!!!
Hoắc Dĩnh vòng ra sau người Tiểu Điệp khóa tay nàng lại, thì thầm vào tai hỏi: Thật sự không có?
Tiểu Điệp bị hơi thở nam tính thổi và tai có chút nhột nhột, cảm giác ngượng vô cùng, mặt nàng lập tức đỏ tới mang tai nhưng vẫn cứng miệng nói: Không có
Tiếng nói vừa dứt thì cả người Tiểu Điệp liền cứng đờ: Á ngươi định làm gì
Bàn tay Hoắc Dĩnh lướt từ eo Tiểu Điệp từ từ đi xuống khiến cho nàng cả người run rẩy.
NGƯƠI ĐỒ HÁO SẮC
Hoắc Dĩnh vẫn cứ thế thản nhiên làm việc của mình.
Tiếng Bặt vang lên.
Lúc này cả mặt Tiểu Điệp phút chốc đỏ hơn tôm luộc, còn Hoắc Dĩnh thì cười nhếch môi một cái.
Cầm xâu ngọc trai trên tay, Hoắc Dĩnh cười giễu cợt: Chậc, ngươi cũng thật biết cách giấu đồ
Tiểu Điệp ngượng đến không biết nói gì, thật ra nàng mặc tới hai lớp áo, chuỗi ngọc trai nàng móc ngang ở ngay eo, nhờ vào hai lớp áo vì thế nhìn vào người khác không thể biết được. Thật không ngờ lại bị hắn nhìn thấy.
Xem ra ngươi đã xài cũng khá nhiều rồi nhỉ Tiếng nói vang lên đều đều không rõ biểu cảm.
Kì này nàng tiêu rồi, chết chắc thật rồi.