Tối đến, Tiểu Điệp giơ chân sói khều khều Hoắc Dĩnh đang nằm bên cạnh. Vì đang trong hình dạng súc thể nên nàng nhìn trong bóng tối tương đối rõ ràng.
Hoắc Dĩnh rõ ràng đã thức, hắn bị nàng dùng chân chọt chọt thì khóe miệng có chút cong lên nhưng lại không chịu mở mắt.
Tiểu Điệp khó hiểu liền kêu lên một tiếng Này.
Hoắc Dĩnh vậy mà vẫn nhắm mắt như cũ, hơn nữa hắn lật người qua ôm gọn lấy nàng, suỵt một tiếng thì thầm nói: Yên lặng, có người tới.
Nàng cho rằng Hoắc Dĩnh đang chọc nàng, nhưng một lúc sau, tai nàng vỉnh lên nghe thấy có tiếng bước chân tiến tới phòng hai bọn họ thật. Tiếng bước chân cho thấy những người kia còn ở khá xa, nhưng tiến tới chỗ bọn họ chỉ là vấn đề thời gian.
Tiểu Điệp dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Hoắc Dĩnh. Người này vẫn còn ở trong hình dạng con người vậy mà lại có thể nghe được động tĩnh còn xa hơn nàng. Tai hắn làm bằng gì vậy?
Mặc dù kinh ngạc, nhưng Tiểu Điệp vẫn không quên vấn đề hiện tại lúc này của nàng là tìm chỗ trốn.
Tiểu Điệp chui ra khỏi người Hoắc Dĩnh, theo thói quen tính chui xuống gầm giường. Nhưng nghĩ lại, nàng lại chui ra, chạy loanh quanh tìm chỗ khác để trốn. Cuối cùng, Tiểu Điệp quyết định trèo lên xà ngang của nóc nhà, nằm cuộn tròn trên đó.
Nhìn nàng lăng xăng như lật đật, Hoắc Dĩnh không nói gì, hắn chậm rãi mở mắt ra yên lặng mà nhìn nàng, sau khi thấy nàng leo lên xà nhà, quyết định nơi đó là chỗ trốn thì trầm giọng cười khẽ một tiếng. Hắn vờ như không thấy vẻ mặt bất mãn của nàng mà vô cùng tự nhiên tiếp tục nhắm mắt lại.
Một lát sau, tiếng bước chân của đám người kia quả thật đã tới. Nhưng những người kia không đồng loạt xông vô mà dừng lại bên ngoài, kế đó thọc thủng một lỗ trên giấy dán tường.
Tiểu Điệp nằm trên xà nhà biết những người kia đang tính làm gì thì không khỏi trợn to mắt. Nàng nằm trên cao này thì không sao nhưng còn Hoắc Dĩnh nằm ở dưới đó thì sao, chắc chắn bị dính.
Quả nhiên đúng như trong dự đoán của nàng. Một ống tre nhỏ được thọc qua lỗ cửa, thổi vào bên trong một làn khói trắng. Tiểu Điệp nhìn làn khói trắng từng đợt bị thổi ra thì trong lòng vô cùng khẩn trương.
Chắc hẳn giống như trong phim, đó chỉ là thuốc mê thôi đúng không, đúng không, đúng không.
Hơn nữa, hồi nãy trông mặt Hoắc Dĩnh bình tĩnh như thế, hắn hẳn đã có dự tính gì rồi.
Nàng không biết Hoắc Dĩnh thật sự có dự tính gì không nhưng nói nàng không lo lắng chính là nói dối. Bởi vì, sau khi hít khói kia xong, nàng không thấy hắn nhúc nhích chút gì.
Ống tre sau khi thổi vào cửa ba luồng khói trắng thì liền ngưng lại không thổi nữa. Ống tre được người bên ngoài rút ra, đồng thời vang lên tiếng nói: Người bên trong trúng thuốc mê, chắc chắn đã ngủ rồi.
Nghe thấy là thuốc mê, Tiểu Điệp an tâm thở phào ra một hơi.
Ngay lúc đó, một tiếng nói khác lại vang lên, có chút non nớt: Ông, chúng ta làm như vậy có đúng không?
Giọng nói non nớt đó khiến cho Tiểu Điệp kinh ngạc, bởi vì đó là giọng của Trạc nhi. Trạc nhi tại sao lại ở đây? Những người còn lại là ai? Giọng nói kế tiếp càng khiến cho nàng kinh ngạc hơn vài phần, bởi vì người này nàng cũng biết.
Chúng ta sai, nhưng chúng ta thật sự hết cách rồi con. Giọng của lão Chu chứa đầy bất đắc dĩ vang lên.
Lão Chu cùng đám người kia rốt cuộc là đang muốn làm gì?
Tiểu Điệp hết nhìn ra cửa lại nhìn Hoắc Dĩnh nằm trên giường, trong lòng điên cuồng tự hỏi. Hoắc Dĩnh, đây điều nằm trong dự liệu của ngươi đúng không?
Nhưng ngay sau đó, nàng lại điên cuồng gào lên trong lòng lần nữa: Chết tiệt, nằm trong dự liệu cái quỷ! Tên Hoắc Dĩnh kia đang nằm xụi lơ mặc cho người ta khiên hắn đi rồi.
Đám người ngoài cửa sau khi đứng đợi một hồi để đảm bảo người bên trong ngấm thuốc thì xông vào khiên Hoắc Dĩnh đi. Mà Hoắc Dĩnh thì, nghiễm nhiên nằm im bất động phó mặc cho người khác động tay động chân với mình. Bộ dáng của hắn chính là, thực sự bị trúng thuốc mê rồi.
Nàng bị quỷ che mắt rồi nên mới có thể tin hắn sớm đã có dự liệu trước. Hắn dù thế nào thì vẫn chỉ là Tiểu Dĩnh.
Nàng là đồ óc heo, Hoắc Dĩnh là đồ óc heo!!!
Tiểu Điệp đợi đám người kia đi khỏi một đoạn thì nàng tuột xuống khỏi xà nhà, lặng lẽ đi theo bọn họ. Vì là sói nên mặc dù đi theo tương đối gần, nàng vẫn không bị phát hiện ra.
Đám người kia khiên Hoắc Dĩnh đi quanh co một hồi rốt cuộc cùng dừng lại. Nơi bọn họ dừng chính là cửa động có dây leo mà hôm trước nàng nghe tiếng gầm, sau đó bất tỉnh.
Giống như đêm trước, trong hang động tối tăm truyền ra tiếng gầm hung hãn, so với đêm trước tiếng gầm càng chứa thêm vài phần kích động.
Trạc nhi đi theo đám người lớn, sau khi nghe tiếng gầm thì không khỏi giật mình rụt cổ lại. Trạc nhi theo quán tính nhìn Hoắc Dĩnh, nước mắt không kìm được mà rơi lã chã, giọng cô bé khóc thút thít: Ca ca, Trạc nhi xin lỗi, thật xin lỗi.
Một giọng nói hướng lão Chu hỏi: Lão Chu, không phải ông bảo có hai người một nam một nữ sao? Thế còn người nữ đâu?
Tiểu Điệp nghe nhắc tới mình thì trong lòng khẽ giật thót một cái. Nàng cố trấn định lại, tìm một bụi cây trốn càng kỹ hơn.