Mở mắt ra, đập vào mắt Tiểu Điệp là trần nhà của căn nhà nhỏ. Nàng cảm thấy xót xót đôi mắt muốn giơ tay dụi thì phát hiện, bản thân vẫn đang trong hình dạng súc thể.
Năm ngón chân ngắn củn cởn của loài sói khiến cho nàng giật mình.
Ai đã đưa nàng về lại đây, người đó rốt cuộc có nhìn thấy hình dạng này của nàng chưa?
Tiểu Điệp định bật dậy để đứng dậy thì nghe thấy giọng nói của lão Chu bên ngoài vang lên: Tiểu tử, tiểu cô nương kia vẫn chưa dậy sao?
Nàng ấy hôm qua lạ chỗ, gần sáng mới ngủ được nên hiện tại vẫn còn đang ngủ. Giọng Hoắc Dĩnh vang lên đáp lại.
Kế tiếp nàng nghe thấy tiếng lão Chu bật cười, nhưng sau đó nhỏ dần cùng tiếng bước chân. Có lẽ lão Chu đi rồi.
Tiểu Điệp vừa thở phào ra nhẹ nhõm, thì lại nghe tiếng mở cửa vang lên, nàng lập tức luống cuống muốn tìm chỗ để trốn.
Hoắc Dĩnh mở cửa bước vào, lọt vào tầm mắt hắn là chiếc giường trống không không thấy Tiểu Điệp đâu. Nhìn chiếc giường trống kia, sắc mặt Hoắc Dĩnh vẫn điềm nhiên, không chút biến đổi.
Việc nàng tỉnh dậy, sau đó tìm cách bỏ trốn không nằm ngoài dự đoán của hắn.
Hơn nữa, hắn còn biết nàng đang trốn ở đâu.
Thân hình to lớn của Hoắc Dĩnh bước tới bên giường. Hắn cúi người xuống, vạt mép giường ra liền tóm được một con sói trắng muốt đang núp dưới gầm giường.
Tiểu Điệp mở trợn to mắt nhìn khuôn mặt Hoắc Dĩnh đang gần trong gang tấc. Nàng không nghĩ tới, bản thân nhanh chóng vầy liền bị phát hiện ra.
Hoắc Dĩnh nhìn nàng mỉm cười, thản nhiên ôm Tiểu Điệp từ dưới gầm giường ra ngoài.
Nàng luôn như vậy, luôn núp ở những chỗ rất dễ tìm thấy. Vì nàng cho rằng nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Tiểu Điệp bị tóm lấy tất nhiên nàng không đồng ý, cả thân hình chó sói không ngừng quơ quào trong lòng hắn.
Thấy nàng quơ quào loạn xạ, sợ nàng tự làm tổn thương bản thân mình. Hoắc Dĩnh giơ tay lên túm lấy tất cả bốn chân sói của nàng, vùi trong người mình để nàng không thể lộn xộn.
Tiểu Điệp chớp chớp mắt nhìn hắn. Thừa cơ hội Hoắc Dĩnh lộ ra sơ hở, Tiểu Điệp vung vuốt sói của mình lên lần nữa để kháng cự thêm lần nữa. Chỉ không ngờ, nàng vậy mà vô tình cào trầy mặt hắn.
Chân sói đang huơ lên không trung nhất thời không có cách nào hạ xuống.
Không khí giữa hai người phút chốc ngưng trọng lại.
Ánh mắt Hoắc Dĩnh vốn đang nhìn thẳng, lại chậm rãi chuyển hướng xuống rơi trên mặt nàng. Khóe môi hắn thoáng cong lên, đồng thời nhíu chân mày lại, hỏi nàng: Quào trúng ta rồi, nàng hài lòng rồi chứ?
Trong lúc nàng vẫn còn vì lời nói của hắn làm cho ngơ ngác thì Hoắc Dĩnh lại vùi bốn chân sói của nàng vào lòng mình, giọng hắn chứa đầy dịu dàng mang lẫn sự bất đắc dĩ lên tiếng: Ngoan, vai nàng đang bị thương đừng lộn xộn, kẻo động tới vết thương. Nàng không thấy đau sao?
Dưới chất giọng khàn khàn dịu dàng đó, Tiểu Điệp cảm thấy như có dòng nước âm ấm chảy qua lòng mình. Tim nàng lặng lẽ vang lên tiếng thịch, thịch, thịch nguyên thủy nhất.
Việc nàng bị đánh nát vai, nàng không hề lên tiếng cũng không lộ vẻ mặt ra ngoài, nên hắn không hề biết. Chỉ khi đêm qua đem nàng đang bất tỉnh ở cửa động về, hắn mới phát hiện.
Hắn biết, vết thương trên vai nàng do chính hắn gây ra. Việc này khiến hắn vừa tức vừa hận bản thân mình.
Hoắc Dĩnh ôm nàng đến bên bàn ăn rồi ngồi xuống. Khi nãy nàng tỉnh dậy, đã không để ý trên bàn sớm chuẩn bị đầy đồ ăn để chờ nàng.
Tiểu Điệp ngơ ngác nhìn Hoắc Dĩnh nhấc lên đôi đũa, gắp đồ ăn, sau đó đưa tới miệng nàng.
Hắn là đang muốn đút nàng ăn?
Tiểu Điệp nhìn tình hình hiện tại, có chút không thích hợp lắm. Nàng ngượng ngùng không muốn ăn, lắc lắc cái mình muốn biến trở lại bản thể hình người kia. Nhưng lắc một hồi, hình dáng nàng mang vẫn là bản súc thể.
Dưới cái nhìn chăm chú của Hoắc Dĩnh, nàng có cảm giác như bản thân đang làm trò cười trước mặt hắn. Trong lòng nàng thầm than.
Quái lạ, không hiểu sao nàng không cách nào biến lại bình thường được.
Hoắc Dĩnh vốn đang nhìn nàng, đột ngột lên tiếng: Hiện tại xem ra nàng không biến trở lại như cũ được rồi. Ngoan ngoãn nằm yên trong lòng ta, để ta đút cho nàng ăn.
Tiểu Điệp không ngại bị Hoắc Dĩnh nhìn thấu suy nghĩ, thật sự ngoan ngoãn nằm im để cho hắn đút nàng ăn.
Vương gia này, hiện tại đã không còn là Tiểu Dĩnh lúc trước của nàng nữa rồi. Hiện tại hắn có thể dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của nàng, nhưng suy nghĩ của hắn nàng nhìn không thấu.
Hai người bọn họ hoàn toàn hoán đổi vị trí cho nhau.
Tiểu Điệp ăn một miếng, sau đó mở miệng lên tiếng: Tiểu Dĩnh, ngươi có biết vì sao ta không thể biến trở lại thành bản thể người hay không?
Nàng vốn tự nhủ với bản thân, sau này không được gọi hắn là Tiểu Dĩnh nữa. Nhưng thói quen quả thật khó sửa, nhìn hắn nàng liền theo thói quen mà gọi là Tiểu Dĩnh.
Hơn nữa, không hiểu sao, điều nàng không biết nàng lại cho rằng hắn biết. Cảm giác hắn mang đến cho nàng không chỉ âm u lạnh nhạt, mà còn có chút gì đó thần thông quản đại. Cảm giác như, trên đời này, chỉ có điều nàng không biết chứ không có điều hắn không biết.
Đối diện với việc nàng gọi hắn là Tiểu Dĩnh, Hoắc Dĩnh cũng không có phản ứng gì lớn. Hắn nhướng chân mày, giọng bình thản đáp lại nàng: Ta cũng không biết, nhưng ta nghĩ nó có liên quan đến nơi nàng ngất xỉu vào tối qua. Đợi đêm đến, ta và nàng tới đó lần nữa, ta sẽ giúp nàng tìm cách biến trở lại như cũ.
Nghe Hoắc Dĩnh nói vậy, Tiểu Điệp ừm một tiếng. Xem ra, Tiểu Dĩnh không phải việc gì hắn cũng biết.
Vương gia, ngươi thật tốt.
Nghe nàng nói như vậy, Hoắc Dĩnh thấp giọng cười, giọng hắn trầm trầm vang lên có chút đen tối: Không cần cảm ơn, chẳng qua nàng trong hình dạng này, ta cảm thấy giữa chúng ta có chút bất tiện.
Trong lúc nàng đang suy nghĩ lời hắn nói, Hoắc Dĩnh lại nói tiếp: Nhưng bất quá, nếu không thể trở lại nguyên bản hình dáng con người, ta cũng không ngại cùng nàng ở hình dạng súc thể mà thân mật.
Lời nói vừa dứt, ánh sáng xanh lá lóe lên sau đó vụt tắt. Trên ghế liền xuất hiện nhiều thêm một con vật.
Hắc cẩu dáng vẻ to lớn lấy móng vuốt của mình xoa xoa đầu sói trắng. Cái lưỡi to lớn vừa ẩm ướt vừa nham nhám của hắn vươn ra liếm lấy mũi của nàng.
Tiểu Điệp bị Hoắc Đùa bỡn trong lòng thầm run lên. Mắt sói của nàng lườm lấy mắt cẩu của hắn.
Trời đất chứng giám, nàng xin rút lại lời nói bảo hắn là người tốt. Người này rõ ràng là một tên lưu manh, vô sỉ không biết ngượng ngùng.
Bị nàng lườm, Hoắc Dĩnh biến trở lại như cũ. Hắn ôm nàng trong lòng mà cười lớn.