“Dầu gì ngày đó ta
cũng giảng hòa cho ngươi, ngươi không thể lấy ơn báo oán a, Thần Ky Sơn
Trang chúng ta rất khó ăn nói a.” Nụ cười Minh Vô Ưu khẽ cứng đờ, không
dám tin nói.
Không biết thế nào, hắn luôn có cảm giác mình giống như bị rơi vào bẫy a.
”Có liên quan đến ta sao? Nam tử hán đại trượng phu, người nào làm người đó chịu, chẳng lẽ mình nói, không nên do mình phụ trách sao?” Thanh Nguyệt cười nhạt một tiếng, trả lời lại một cách mỉa mai.
Chuyện ngày đó, nàng không có tìm hắn tính sổ đã không tệ rồi, lại còn muốn tính toán với nàng, nằm mơ đi?
Minh Vô Ưu bị nàng nói chận họng, hơi thở hơi chậm lại, nhíu mày nhìn nữ tử
đứng dưới ánh trăng, thật sự không hiểu, rõ ràng thoạt nhìn là một nữ tử yếu đuối trói gà không chặc, sao lời nói ra lại có thể tức chết người
như vậy chứ?
Theo nàng nói, ngày đó là lỗi của hắn sao?
Vốn cho là ngày đó mình nói câu kia, nữ nhân này thế nào cũng sẽ nhận chút
tình, nhưng không ngờ tới người ta căn bản không coi trọng, chỉ là, suy
nghĩ một chút, trước đây không lâu nàng trượt chân từ trên trời té xuống nện vào hắn, nàng lại làm như không có chuyện gì.
Nàng chính là một nữ tử vô pháp vô thiên.
Tóm lại Minh Vô Ưu vẫn là minh Vô Ưu, cảm xúc dao động rất nhanh bình tĩnh
lại, khôi phục dáng vẻ ưu nhã thong dong những ngày qua, tiêu sái vung
cây quạt, chợt quạt lại thấm lạnh gió đêm, bất ôn bất hỏa nói: “Được
rồi, ngươi đã nói không liên quan đến mình, ta cũng không nói được cái
gì. Chỉ là, Thần Ky Sơn Trang tự có nguyên tắc của Thần Ky Sơn Trang,
không thể để cho người đời mất đi lòng tin với chúng ta, mười ngày vừa
đến, nếu độc trên người Lưu Thiên Tứ còn chưa giải như lời nói, ta sẽ
nghĩ cách đem vấn đề trả lại trên tay ngươi, đến lúc đó cũng đừng trách
ta không có nói trước với ngươi nha.”
”Tùy ngươi.” Thanh Nguyệt
nghe lời của hắn, trong nội tâm hồi hộp, chỉ là không biểu hiện ra,
không sao cả cười một tiếng, lạnh nhạt nói: “Chỉ là, ngươi cho rằng
ngươi nói như vậy người khác sẽ tin sao?”
”Tin hay không tin. . . . . . Ngươi cứ nói đi?” Minh Vô Ưu không trả lời mà hỏi lại, chỉ là
lẳng lặng nhìn nàng, khóe môi nhếch lên cười không rõ ý vị, bình thản
ung dung.
Nhìn vẻ bình thản ung dung của hắn, nụ cười Thanh
Nguyệt dần dần biến mất, trong đầu thoáng qua tình hình giằng co cùng
mọi người ngày đó trên đường cái, nàng ngược lại quên mất ở Quang quốc
địa vị Thần Ky Sơn Trang trong lòng dân chúng rất cao quý, sợ rằng người Thần Ky Sơn Trang thả rắm, chỉ cần bọn họ nói đó là Thiên Lôi, đoán
chừng những dân chúng ngu muội kia cũng sẽ lựa chọn tin tưởng vô điều
kiện đi? Huống chi, nếu như Minh Vô Ưu kéo nàng vào lại chuyện này, nàng sợ là không có cách nào thoát thân.
Không biết sao, thấy nụ cười của nàng dần dần biến mất, trong lòng Minh Vô Ưu chợt buồn bực, chỉ là, hắn lập tức liền đem cảm xúc vi diệu này ném ra sau ót, ngược lại có
loại ý tưởng chọc người lóe lên, lập tức cười cười nói: “Thật ra thì,
còn có một biện pháp có thể giải quyết chuyện này, không biết, ngươi có
đồng ý hay không.”
”Biện pháp gì?” Thanh Nguyệt âm thầm cảnh
giác, mặc dù biết rõ người này tuyệt đối không có khả năng có biện pháp
tốt gì, nhưng vẫn không tự chủ được hỏi.
Minh Vô Ưu không trả lời mà dẫu môi cười một tiếng, ánh mắt không chút kiêng kỵ rơi vào trên mặt của nàng, bước chân khẽ nhúc nhích từng bước đến gần nàng.
Không phải Thanh Nguyệt không có trải qua trường hợp lớn người, ánh mắt của
hắn, cử động của hắn, mơ hồ một cũng hiểu những thứ này, nhất thời trong lòng dâng lên một lửa giận, bình tĩnh đứng tại chỗ, bàn tay lặng yên
không tiếng động nắm chặt, lặng lẽ đợi hắn đến.
Mặc dù trên mặt
nam nhân này luôn là nụ cười vô hại, nhưng nàng có thể cảm thấy, đây
không phải là một mặt thật của hắn, trên người hắn còn ẩn dấu một loại
nguy hiểm. Chỉ là, nếu hắn cho rằng mình có thể mặc cho người khi dễ,
sai mười phần.
Không biết là cố ý hay là vô ý, ánh mắt Minh Vô Ưu quét qua bàn tay nàng thì khóe môi nhếch lên nụ cười càng thêm lạnh
lùng, cách nàng chỉ có một bước thì ngừng lại, quạt nhẹ nhàng nâng cằm
nàng lên, ánh mắt lướt qua cánh môi nàng, lại trở về con ngươi trong
sáng sâu kín ở dưới ánh trăng, nhẹ giọng nói ra: “Hôn ta một cái, có
chuyện ta gánh chịu.”
”Ngươi chắc chắn chứ?” Mặc hắn nâng cằm
mình, Thanh Nguyệt nhíu mày mỉm cười nhẹ giọng hỏi thăm, giống như tình
nhân nỉ non với nhau, âm thanh không cao nhưng lại đủ Minh Vô Ưu nghe
nhất thanh nhị sở.
Nử tử mềm mại nỉ non mang theo mấy phần quyến
rũ, khiến Minh Vô Ưu hơi sững sờ, hắn cho là nàng sẽ thẹn quá hóa giận,
lại không nghĩ nàng sẽ chợt biến thành một nữ tử dịu dàng, không ngờ
đồng thời lại khẽ gật đầu một cái, dùng giọng nói khàn khàn nỉ non trả
lời: “Dĩ nhiên.”
Muốn lừa hắn, cũng không dễ dàng như vậy.
Thanh Nguyệt nghe vậy khẽ mỉm cười, mặt mày loan loan như hồ thanh tuyền, ánh mắt mềm mại tinh tế như nũng nịu, làm cho người ta không nhịn được nghĩ muốn hãm vào trong đó, đồng thời, dưới chân khẽ di chuyển, sau một khắc thân thể cơ hồ muốn dán lên người hắn, đồng thời mủi chân nhẹ nhàng
nhón lên, ngước đầu đem môi chậm rãi gần gần đến môi hắn.
Không, không thể nào? Nàng tới thật?
Minh Vô Ưu nhìn cử động của nàng, tâm đột nhiên dừng đập một nhịp, sau đó liền ‘thùng thùng’ nhảy lên.
Hắn chỉ là nhất thời cao hứng muốn trêu chọc nàng một chút, lại không nghĩ
rằng ngoài ý muốn như vậy, theo môi của nàng dần dần đến gần, trong mũi
mơ hồ bay tới u hương đặc biệt trên người nàng, trái tim của hắn nhất
thời đập càng nhanh hơn, đập lớn đến nổi muốn chấn điếc màng nhĩ hắn, hô hấp không tự chủ bắt đầu dồn dập, mặt nổ đỏ như lửa.
Có thể từ
nhỏ đã biết trong sinh mệnh mình có một nữ tử, cho nên đến bây giớ hắn
không có hứng thú đối với nữ nhân, cũng từng có nữ nhân nghĩ trèo lên
giường hắn, còn có đông đảo nữ nhân tuyệt mỹ vô song bế nguyệt tu hoa
mặc kệ danh phận chỉ muốn đi theo bên cạnh hắn, cũng không biết sao, hắn không có cảm giác đó, mặc kệ nữ nhân kia có bao nhiêu đẹp, bao nhiêu
xinh, bao nhiêu sắc, hắn chính là không nghĩ đến, càng không có loại
kích động đó, ngược lại trong lòng còn có một cảm giác chán ghét.
Cũng không biết tại sao, nữ nhân trước mắt này rõ ràng không phải tuyệt mỹ
nhất, lại có thể khiến tim của hắn đập. Rõ ràng tính tình nóng nảy phách lối mà người đời không chỗ để dung, thế nhưng hắn lại còn cố tình cảm
thấy thú vị. Rõ ràng không phải nữ tử định mệnh của hắn, nhưng hắn lại
không nhịn được muốn đến gần thêm nữa.
Nhận thấy được hô hấp của
hắn chợt rối loạn, Thanh Nguyệt âm thầm cười một tiếng, môi mềm mại tinh tế mang theo mùi thơm ngát cách môi hắn chỉ có một cm, chỉ cần nàng đi
lên trước một chút nữa có thể môi hai người sẽ chạm vào nhau, có thể
triền miên, nhưng vào lúc này, trong con ngươi của nàng lóe lên ánh sáng giảo hoạt rồi biến mất, không người nào có thể phát hiện, tay âm thầm
giấu trong tay áo chợt động.
Dám sàm sở nàng? Gặp quỷ đi.
Vậy mà, nháy mắt nàng muốn động thủ, một đạo gào thét phá không mà đến mang theo nồng đậm lệ khí từ trong bóng tối chợt tập kích tới, Thanh Nguyệt
cả kinh trong lòng, vội vàng quay ngược lại hiểm hiểm tránh qua, mà Minh Vô Ưu dĩ nhiên cũng nhận thấy được tiếng gió đột nhiên tới này, chỉ là
khi hắn lui về phía sau lại chậm một nhịp, vật thể không biết tên lập
tức quét qua môi, môi dưới một mảnh đau rát.