Đôi mắt sắc bén của
Minh Vô Ưu nhìn chằm chằm hướng ám khí bay tới, lại chỉ thấy được bóng
dáng cây cối đung đưa, không còn gì khác.
Hắn biết rõ, vật này
hướng hắn mà đến, bằng không, coi như hắn chậm nửa nhịp cũng không thể
không tránh thoát, hơn nữa không bị thương ở nơi khác mà là môi.
Thanh Nguyệt lẳng lặng nhìn chằm chằm nơi bóng cây đung đưa, trái tim hơi
trầm, nếu như nàng không nhìn lầm, nơi đó giống như có một đạo bóng đen
thoáng qua.
Là ai đây?
Nhưng mặc kệ là ai, tóm lại người
nọ không có ác ý gì với nàng, bằng không, cũng không thể để cho nàng dễ
dàng tránh qua như vậy, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, lại vừa hay nhìn
thấy môi của Minh Vô Ưu, lập tức không nhịn được hì hì bật cười, không
che giấu chút nào.
Mặc dù dưới ánh trăng nàng xem không rõ ràng lắm, thế nhưng màu sắc đỏ sẩm dưới môi rõ ràng chính là máu.
Minh Vô Ưu quay đầu lại thấy nàng cười vui sướng, trên tay còn có vật gì đó
chiếu lấp lánh dưới ánh trăng, nghiêm túc nhìn hẳn là một ám khí đẹp đẽ, trên ót chợt toát ra mồ hôi lạnh.
Quả nhiên, trên đầu chữ sắc có cây đao, coi như mới vừa rồi không có trận tập kích này, đoán chừng hắn bây giờ cũng sẽ không dễ chịu mấy?
Đáy lòng Minh Vô Ưu âm thầm hút không khí, ánh mắt ý vị sâu xa nhìn nữ tử trước mặt, nhướng mày cười khẽ.
“Xem ra ngươi không đồng ý với cách nói của ta, đã như vậy, ngươi giải
độc, hoặc là ta dẫn người đi đến đây, do ngươi quyết định, đến lúc đó
rồi xem.” Dứt lời, thân hình hắn nhảy lên bay vút trên nóc nhà, nháy mắt liền biến mất ở trước mặt Thanh Nguyệt.
Hả, nàng giải độc, hoặc là hắn dẫn người tới đây, cái này có gì khác nhau sao?
Còn này rõ ràng là dồn nàng vào chỗ chết mà.
Sắc mặt Thanh Nguyệt khó coi nhìn bóng người đã biến mất trên nóc phòng,
tức giận giơ tay đánh một quyền vào bầu trời đêm, lúc này mới xoay người trở về phòng, chỉ thấy hai nha đầu Hồng Diệp cùng Diệp Lạc đang ngủ say sưa trong phòng, trong phòng mơ hồ có một mùi hương kỳ lạ.
Mê hương, không tính là quá nặng, đoán chừng ngày mai hai người này có thể tỉnh lại.
Coi như hắn còn có chút lương tâm, không có hạ thuốc gây mê, bằng không
ngày mai hai nha đầu này tỉnh lại nhất định đầu óc sẽ choáng váng.
Ngửi nhẹ mùi hương trong không trung, Thanh Nguyệt rất nhanh đoán được dược
vật bên trong, xác định không có gì đáng ngại lúc này mới trở về gian
phòng của mình, trước khi vào cửa liếc nhìn bóng cây chập chờn ở dưới
ánh trăng.
Người nọ, rốt cuộc là người nào?
Bên ngoài
đường, Minh Vô Ưu dừng ở chỗ cao nhất trong thành, đầu lưỡi khẽ liếm
khóe môi sưng lên, một cỗ ngai ngái lan tràn trong miệng, xa xa nhìn tòa viện đã sớm mơ hồ không rõ, trong mắt lóe lên ánh sáng hứng thú.
Người thú vị, chuyện thú vị, xem ra, ngày tháng sau này sẽ không tẻ nhạt nữa.
Ngày thứ hai, khi Hồng Diệp tỉnh lại sợ hết hồn, chỉ thấy bên ngoài trời đã
sáng choang, vội vàng lật người lên, lại thấy Diệp Lạc bên cạnh vẫn còn
ngang nhiên ngủ, không kịp khống chế sức mạnh dùng sức lây nàng tỉnh,
Diệp Lạc mờ mịt tỉnh lại cũng cả kinh, vội vàng luống cuống tay chân mặc quần áo vào.
Hai người vội vàng đi tới chủ phòng thì lại phát
hiện tiểu thư nhà mình đang ngồi ở bên cạnh bàn trước cửa sổ tập trung
tinh thần làm cái gì đó, thấy các nàng dậy muộn hình như không có bất kỳ bất mãn nào.
”Thật xin lỗi tiểu thư, muội... muội dậy trễ.” Mấy
bước đi tới bên cạnh Thanh Nguyệt, Diệp Lạc hạ mắt cúi đầu, trong lòng
rất là lo lắng.
Từ khi nàng đi theo tiểu thư đến nay, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy.
”Ừ, đi lấy điểm tâm đi, ta đói chết rồi.” Thanh Nguyệt không ngẩng đầu nói, nhìn không ra nửa điểm phải tức giận dáng vẻ.
Diệp Lạc vừa nghe vội vàng đồng ý một tiếng chạy vào phòng bếp, thật sự là
đáng chết mà, tại sao nàng có thể khiến tiểu thư nhà mình bị đói chứ?
Sau khi Diệp Lạc đi, Thanh Nguyệt không mở miệng nữa, Hồng Diệp trầm mặc
suy tư, suy nghĩ về chuyện ngày hôm qua, Diệp Lạc đầu óc ngu si không
nghi ngờ, không có nghĩa là nàng không nghi ngờ, nàng là người tập võ,
bình thường có một chút gió thổi cỏ lay cũng không thể gạt được nàng,
nhưng tối ngày hôm qua. . . . . .
”Tiểu thư, tối ngày hôm qua. . . . . .” Suy tư một hồi lâu, Hồng Diệp chần chờ mở miệng.
”Không có việc gì, tiểu mao tặc mà thôi, bị ta đánh chạy.” Thanh Nguyệt nói
rồi ngẩng đầu trấn an cười với nàng, đem một bình nhỏ đưa cho nàng, nói: “Đi lấy cho ta một bình nước, ta cần dùng.”
Hồng Diệp nhận lấy
bình nhỏ, muốn nói lại thôi nhìn xem các loại bột trên bàn một chút rồi
lúc này mới rời đi, đối với những loại bột kia nàng biết được tiểu thư
đang chế độc dược phòng thân, trong lòng hơn âm thầm hạ quyết tâm, từ
nay về sau phải cố gắng luyện công gấp bội, tuyệt không thể khiến một
mình tiểu thư đối mặt nguy hiểm.
Thanh Nguyệt cẩn thận đem mấy
loại bột thuốc hòa cùng nhau, cẩn thận phân biệt dược vật mới vừa hòa
hợp cùng dược vật ban đầu có bất đồng gì không, không dám phân tâm.
Thật ra thì, nàng không có đặc biệt nhằm vào thuốc giải của Lưu Thiên Tứ,
lúc trước nàng làm thuốc giải kia đều là Giải Bách Độc, sau khi dùng
thân thể rất có lợi, nếu dùng thời gian dài còn có thể bách độc bất xâm, nhưng thứ đồ tốt này, nàng làm sao có thể cho Lưu Thiên Tứ? Những thứ
khác không nói, đây chính là tiền a, cho nên, nàng chỉ có thể lâm trận
mới mài gươm thôi.
Nguyệt hắc phong cao dạ (thích hợp làm chuyện
xấu), một bóng đen lặng yên không tiếng động nhảy lên tường cao Hầu phủ, cẩn thận quan sát một phen, hai chân khẽ cong nhảy xuống tường.
”Ừ, rất đúng giờ.”
Trong nháy mắt bóng đen nhảy xuống, một tiếng nói sâu kín không báo động
trước từ trong bóng tối vang kên, lực đạo dưới chân đột ngột dừng lại
thân thể lập tức ngã về phía trước, nếu không phải nàng phản ứng nhanh
nhanh chóng chống tay vào tường sợ là ngã sấp xuống rồi.
”Có bệnh à, có biết người dọa người sẽ bị dọa chết người hay không?” Thanh
Nguyệt bới lấy đầu tường nhảy lên nhanh chóng ngồi xong, tức giận nhìn
trên đầu tường xuất hiện Bạch Ảnh, giận không kềm được.
Giọng điệu này, rất quen, trừ Minh Vô Ưu còn ai nữa.
”Ha ha, ngượng ngùng.” Tiếp thu ánh mắt như muốn ăn thịt người của nàng,
Minh Vô Ưu nói xin lỗi, lại cười cười thần thái phấn khởi, đối với vẻ
mặt giờ phút này của nàng hết sức hài lòng.
Ngượng ngùng cái rắm.
Thanh Nguyệt rủa thầm một tiếng ổn định thân thể, từ trong lòng lấy ra một
vật rồi ném tới mặt hắn, Minh Vô Ưu không ngờ nàng nói động thủ liền
động thủ, cây quạt trong tay ‘phạch’ mở ra liền đánh bay vật bay tới,
hóa thành một đường vòng cung bay về phía nơi xa.
Thanh Nguyệt kinh ngạc nhìn vật thể bay nơi xa, lặng lẽ há to miệng.
Đây chính là. . . . . .
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của nàng, cây quạt trong tay Minh Vô Ưu đung đưa, trong lòng rất là sung sướng.
Nữ nhi Tô thị xuất thủ làm sao có cái thứ tốt chứ? Hắn đương nhiên sẽ không tiếp a.
”Ngươi ném thuốc giải.” Nhìn bộ dáng kia của hắn, Thanh Nguyệt thở dài một tiếng từ đầu tường đứng lên, lên án hắn.
”À?” Nụ cười trên mặt Minh Vô Ưu chậm rãi hạ xuống, trong đầu đầy nghi vấn,
trái tim chợt có loại dự cảm xấu. Quả nhiên, nữ nhi Tô thị bên kia nhàn
nhạt mở miệng, nghe thấy trong lòng hắn run rẩy mấy cái.
”Đó là thuốc giải, thuốc giải duy nhất a.” Thanh Nguyệt nhấn mạnh từ ‘duy nhất’, khiến người ta tức giận cúi đầu dậm chân.
Nàng không nghĩ điều chế thuốc giải lần này để dùng cho lần sau nữa, cho nên chỉ điều chế có một ít giải dược đủ dùng.
”Duy nhất?” Thanh âm Minh Vô Ưu đột nhiên to lên, không dám tin nhìn nàng chằm chằm.
Cũng không phải là thần đan diệu dược gì, làm sao lại chỉ điều chế một chút chứ?