Không thích hợp cho nàng đi?
Có ý tứ gì?
Thanh Nguyệt cau mày nhìn người từ trên xuống dưới này, ôn hòa như ngọc,
người khiêm tốn là thứ người như thế đi? Nhưng không biết sao, nàng cảm
thấy gương mặt này tựa hồ đã gặp ở nơi nào.
”Tiểu thư, Minh công
tử nói chuyện từ trước đến giờ không có sai, nếu không, chúng ta đổi con đường khác thôi.” Diệp Lạc đi lên trước nhỏ giọng thì thầm bên tai
nàng, vẻ mặt trịnh trọng.
Đổi đường? Qua mấy con phố trước mặt liền đến nơi muốn đến, hiện tại phải đổi đường? Đây chính là lượn quanh hơn nửa vòng .
Lại nói, Minh công tử này là người thế nào? Có cần thiết nghe hắn sao?
Thanh Nguyệt nhìn vẻ mặt cẩn thận của Diệp Lạc, trong đầu đầy tương hồ, thật
sự không hiểu nổi trong đầu nha đầu này suy nghĩ gì, không có chút lý do nào lại nghe lời nói của một người xa lạ.
”Tại hạ là người Thần
Ky sơn trang, Minh Vô Ưu, hôm nay con đường này thật không thích hợp để
tiểu thư đi, nên đổi con đường khác cho thỏa đáng.” Minh Vô Ưu khẽ mỉm
cười, chiếc phiến trong tay nhẹ quạt, lộ ra vẻ ôn tồn phong độ nho nhã
của văn nhân.
Thần Ky Sơn Trang?
”Đa tạ ý tốt.” Thanh
Nguyệt bừng tỉnh hiểu ra, từ chối cho ý kiến khẽ gật đầu với hắn, coi
như là lễ phép đáp lại, sau đó vòng qua hắn tiếp tục tiến lên.
Khó trách tại sao Diệp Lạc lại nghe lời hắn nói như vậy? Thì ra là người của Thần Ky sơn trang.
Mặc dù nàng lớn lên ở nước Tử quốc, nhưng không phải là tiểu thư khuê các
suốt ngày chỉ ở trong nhà, lúc nàng đi chiến trường cùng giang hồ thì
từng nghe nói đến Quang quốc tồn tại một nơi đặc thù, Thần Ky Sơn Trang.
Nàng nghe người ta nói người trong Thần Ky sơn trang, cơ hồ mỗi người đều
biết xem thiên tượng, thiên cơ, nhỏ như vật bị mất chỗ nào, cát hung
xuất nhập, lớn như khuynh hướng quốc gia, tình thế thiên hạ thay đổi,
không gì xem không được, không gì đoán không được.
Nghe nói Quang quốc có thể vững vàng đứng đầu ngũ quốc, Thần Ky Sơn Trang không thể không có công.
Nhưng, ở trong lòng Thanh Nguyệt, những người này chính là thần côn, không
phải nàng không tin thiên cơ, mà nàng càng tin người làm, bằng không,
Long Hạo Thiên hôm nay cũng không ngồi long ỷ, Sở gia nàng cũng không
toàn tộc diệt vong như vậy.
”Tiểu thư, hôm nay người không thể đi con đường này, sẽ có phiền toái.”
Tiếng gió xẹt qua, trước mắt đã không có người, Minh Vô Ưu sững sờ, gấp chiết phiến lại liền vội vàng đuổi theo.
Thanh Nguyệt đối với âm thanh sau lưng ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục tiến lên, Diệp Lạc nhìn Minh Vô Ưu đuổi sát theo, không nhịn được đưa tay kéo y
phục của nàng, còn muốn nói điều gì, nhưng bị nàng trừng mắt hung ác, le lưỡi đem lời lại nuốt trở vào, mà Hồng Diệp từ đầu đến cuối mặt không
chút thay đổi, chỉ là ánh mắt kia mơ hồ như có điều suy nghĩ.
”Tiểu thư, ta nói thật, người không cần không tin.”
”Ta lấy danh nghĩa Thần Ky Sơn Trang thề với trời, nếu có nửa điểm nói dối, bị thiên lôi đánh chết.”
”Tiểu thư, ta là vì an toàn của người, có câu nói con người lúc còn sống, thời điểm người ta khuyên, nên nghe sẽ tốt hơn.”
Thấy nàng chẳng những không ngừng, ngược lại càng chạy càng nhanh, Minh Vô
Ưu thao thao bất tuyệt cũng theo sát ở phía sau, bộ dạng ngươi không đổi đường đi, ta sẽ nói tới cùng.
”Tiểu thư. . . . . . , a. . . . . . .”
Thời điểm Minh Vô Ưu mở miệng nói tiếp, Thanh Nguyệt rốt cuộc không thể nhịn được nữa chợt quay đầu lại, Minh Vô Ưu đang nhắm mắt theo đuôi theo sát sau lưng thiếu chút nữa đụng vào nàng.
Minh Vô Ưu hiểm hiểm
ngừng lại, môi thiếu chút nữa đụng cái trán của nàng, không khỏi vội
vàng lui về phía sau một bước, lúng túng dùng chiết phiến vỗ trán trán,
gương mặt ngượng ngùng.
Người trên đường phố bị tình cảnh kỳ lạ
này hấp dẫn tầm mắt, khi thấy rõ hai người danh chấn kinh thành này thì
lập tức hứng thú dồi dào dừng bước, nhìn diễn.
Thanh Nguyệt chịu
đựng hỏa khí, cứng nhắc kéo ra một nụ cười đối với nam nhân trước mặt,
cắn răng hỏi “Xin hỏi Minh công tử, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?”
”Ách. . . . . . , ta...ta chính là muốn nhắc nhở ngươi, hôm nay ngươi không
thể đi con đường này, sẽ có phiền toái, thật.” Nhìn sắc mặt nữ nhân
trước mặt không được tốt, Minh Vô Ưu lui về phía sau nửa bước, đưa tay
chỉ về phía trước vẻ mặt hết sức vô tội.
”Trừ cái này ra, còn có chuyện khác sao?” Thanh Nguyệt dùng sức nắm chặt tay đang rụt rịt muốn đánh người, hỏi nữa.
Thật muốn đánh hắn một quyền, hắn chỉ có lòng tốt nhắc nhở mà mình lại có ý
nghĩa như vậy hình như có chút quá đáng, mặc dù nàng tuyệt không hiếm
nhắc nhở của hắn.
”Không có, không có.” Minh Vô Ưu lập tức lắc đầu một cái, trừ chuyện này, hắn đúng là không chuyện khác.
”Được, ta hết sức cám ơn nhắc nhở ngài, hiện tại, ta xin phép cáo từ, được không?” Thanh Nguyệt nhẫn nại cười cười.
Nhịn, nhịn vô địch.
”Tốt.” Đối mặt nụ cười như vậy, Minh Vô Ưu nháy mắt mấy cái gật đầu.
Tốt lắm, Thanh Nguyệt thở sâu một hơi, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong
lòng không cười gật đầu một cái với hắn, sau đó lưu loát xoay người tiếp tục tiến lên.
”Nơi đó không thể. . . . . .” Thấy nàng không thay đổi đường đi, Minh Vô Ưu theo bản năng lại theo sát một bước, cất giọng vừa muốn nói gì, đột nhiên bị ánh mắt hung ác của Thanh Nguyệt dọa sợ
hết hồn, miệng mở ra không nói được lời nào.
”Đi theo nữa, ta
đánh ngươi.” Thanh Nguyệt nói lời độc ác vung quyền muốn đánh hắn. Thật
là muốn chết, nam nhân này có bị bệnh không vậy? Nàng đi con đường nào
liên quan gì đến hắn chứ.
Không ngờ lời nàng nói vừa dứt, đám
người xem trò vui chung quanh lập tức đập nồi, từng ánh mắt lộ ra hung
quang bao vây ba người chủ tớ Thanh Nguyệt, phải biết, ở trong lòng bọn
họ Minh Vô Ưu chính là thần, thần trong lòng bọn họ sao có thể bị người
khác vũ nhục như vậy? Còn là một người mang danh ác nữ, kết quả là, mặc
dù bọn họ không dám trắng trợn dạy dỗ Thanh Nguyệt, nhưng nhất định phải lên tiếng phê phán.
”Không biết điều, Minh Công tử tốt bụng nhắc nhở ngươi...ngươi còn nói lời ác độc.”
”Không nghe lời khuyên, hôm nay xui xẻo là đáng đời ngươi, cả đời xui xẻo, xui xẻo tám đời.”
”Đúng vậy, ngoại trừ Minh công tử lòng tốt như vậy nhắc nhở ngươi ra, còn ai
tốt bụng như vậy? Nếu là ta, sẽ không quản chết sống của ngươi, chết sớm sớm.”
”Đúng, chết tốt hơn, tiết kiệm. . . . . .”
Trên lầu sát đường, Phương Thiếu Khanh đang nhàm chán nghe thấy âm thanh huyên
náo ngoài cửa sổ, từ cửa sổ ghé đầu ra nhìn, khi thấy ba nữ tử bị vây
quanh thì ánh mắt lập tức sáng lên, ngoắc tay hảo hữu vẫn còn cúi đầu
nhìn sổ sách.
”Ai u, có trò hay để xem, mau tới nhìn một chút.”
”Có cái gì tốt để xem chứ?” Ánh mắt Quân Lăng Duệ vẫn chuyên chú nhìn sổ sách, không chút cử động.
”Chính là Tô Thanh Nguyệt đại náo yến tiệc đó, hình như phạm phải cái gì đó
làm nhiều người tức giận, bây giờ bị vây lại rồi kìa.”
Nghe vậy,
ánh mắt Quân Lăng Duệ đang xem sổ sách bỗng dừng lại, suy nghĩ một chút
thả sách trong tay chậm rãi đi tới bên cửa sổ, chỉ thấy người phía dưới
nhao nhao ầm ĩ, toàn bộ chỉ vào ba nữ tử bên trong, một người trong đó
chính là nữ tử bị mang danh thiên hạ đệ nhất ác nữ, nhìn đến đây, trong
mắt Quân Lăng Duệ thoáng qua một tia hứng thú, giơ tay lên kêu nam tử
phục vụ rồi nói nhỏ ở bên tai, đợi người nọ lui ra ngoài, ánh mắt lần
nữa trở lại trên người Thanh Nguyệt đang đứng trong đám người, nhếch môi mỉm cười.
Người chung quanh càng nói càng vô lý, trong lòng Thanh Nguyệt tràn đầy lửa giận, nàng đây là trêu ai ghẹo ai?
Thanh Nguyệt tức giận hai mắt trừng lớn, ánh mắt như lưỡi dao bắn về phía đám người, một cỗ sát khí lạnh lùng lan tràn toàn thân, kiếm trên tay Hồng
Diệp ‘soạt’ một tiếng ra khỏi vỏ, mọi người bị dọa sợ vội vàng lùi lại
một bước cách xa các nàng, lúc này nàng chính là một đại ác nữ kinh
thành, mới vừa rồi mở miệng mắng sảng khoái, ngược lại quên chuyện này,
nhưng vì thần trong lòng mọi người không sợ chết, lập tức lại nghểnh cổ
giằng co với Thanh Nguyệt.
”Chúng hương thân, đều là ta không
được, dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý, không nên như vậy.” Lúc này, Minh Vô Ưu hình như mới phát giác không khí không đúng, vội vàng ôm quyền tạ
lỗi cùng khuyên can với mọi người, giọng nói vội vàng, ánh mắt chân
thành, khiến người khác không thể nói lời cự tuyệt.
”Dối trá.”
Trên lầu, Phương Thiếu Khanh bĩu môi, còn Quân Lăng Duệ lại nhìn chằm
chằm Minh Vô Ưu toàn thân áo trắng, mày kiếm nhíu lại.
”Minh Công tử, không thể bỏ qua cho nàng như vậy, nàng quá không biết phân biệt.”
”Chính là. . . . . .”
Minh Vô Ưu không mở miệng cũng may, vừa mở miệng mọi người càng tức giận
hơn, nữ nhân này cũng quá không biết phân biệt rồi, Minh Công tử tốt như vậy lại còn tuyên bố đánh người, quả là mất hết tính người.
Thanh Nguyệt mắt lạnh híp lại nhìn cử chỉ của minh Vô Ưu, nhìn vẻ mặt đám
người dân hận không được đem nàng hủy da bóc cốt, răng ngà thầm cắm,
đoạt lấy kiếm trên tay Hồng Diệp, uy phong mạnh mẽ quơ múa đánh về phía
đám người phía trước, vừa đi vừa hét lớn.
”Khẩn cấp lên đường,
đao kiếm không có mắt, tránh ra là vận tốt, không tránh đáng đời xui
xẻo, đả thương ta đưa đi y, chết ta đưa đi chôn.”