Bảo kiếm xuất ra
khỏi vỏ, dưới ánh mặt trời tản mát ánh dáng lạnh thấu xương, bộ mặt của
đám người chính nghĩa dương cương nhất thời rối loạn, quan hệ đến tính
mạng của mình, ai cũng không muốn bất bình cho vị Thần trong lòng mình,
thét lên liên tiếp né tránh, tuy vậy, vẫn có không ít người bị lưỡi kiếm chém nát y phục, tóc rối loạn, nhất thời trên đường cái âm thanh kêu
cha gọi mẹ liên tiếp vang lên.
Minh Vô Ưu sững sờ nhìn người cầm
kiếm, há hốc mồm cứng lưỡi nói không ra lời, trên mặt chỉ biểu hiện ôn
tồn nho nhã lần đầu tiên lộ ra vẻ khiếp sợ.
Mặc dù Thanh Nguyệt
nói đả thương đưa đi y, chết đưa đi chôn, nhưng nàng không phải cường đồ ác bá gì, đừng xem kiếm trong tay nàng múa không ngừng, âm thanh xé gió vù vù, thật ra nàng khống chế sức lực vô cùng tốt, trừ cố ý phá vỡ áo
mấy người đó, đánh gãy tóc mấy người đó, bộ dáng có chút hung ác, trên
thực tế cũng không thương tổn bất luận kẻ nào.
Rất nhanh, ba
người liền thoát khỏi vòng vây, cổ tay Thanh Nguyệt lưu loát ‘cheng’ một tiếng liền tra vào vỏ kiếm trong tay Hồng Diệp, vạt áo tung bay thân
thể đã đi về phía trước, từ đầu đến cuối, nàng chưa từng nhìn cái đó đầu sỏ gây chuyện, bởi vì nàng biết, lần này có thể thoát ra khỏi đám người đó, bất quá chỉ là chuyện đột nhiên xảy ra, nếu chọc giận đám người,
nàng chịu không nổi.
Cho đến bóng dáng của nàng sắp biến mất,
Minh Vô Ưu mới phục hồi tinh thần, trong mắt bỗng chốc thoáng qua một vẻ hưng phấn, hét lớn một tiếng xuyên qua đám người đông đảo chưa tỉnh hồn phi thân đuổi theo.
”Tiểu thư. . . . . .”
”Oa, chỉ như
vậy.” Nhìn ba người nhanh chóng lao ra khỏi vòng vây, Phương Thiếu Khanh rung động trừng lớn cặp mắt, luôn miệng sợ hãi than.
Hắn vốn
tưởng rằng nữ nhân này hôm nay nhất định rất khó thoát thân, coi như
miễn cưỡng thoát thân cũng sẽ bị đám người giận dử cắt một lớp da, không ngờ, trong chớp mắt người ta đã đi rồi, hơn nữa không cần tốn nhiều
công sức, kiếm hoa tung bay, áo quần phiêu dật, bóng dáng hiên ngang này hắn chưa từng thấy qua.
Trong mắt Phương Thiếu Khanh tất cả đều
là kinh ngạc, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm bóng lưng tiêu sái rời đi không thu hồi được, mới bắt đầu hắn là vì bạn tốt chú ý nàng nên cảm
thấy hứng thú, nhưng hiện tại, chính là thưởng thức từ trong đáy lòng.
Thì ra nữ nhân ngoại trừ dịu dàng động lòng người, còn có thể như vậy a.
Nghe được bạn tốt cảm thán, khóe môi Quân Lăng Duệ khẽ nhếch sau đó thu hồi
tầm mắt, vừa đúng lúc nhìn thấy vẻ thưởng thức trong mắt Phương Thiếu
Khanh, ánh mắt lập tức tối sầm lại, áo bào rung động người đã biến mất ở bên cửa sổ, chỉ chừa một đạo âm thanh nghe không ra cảm xúc truyền đến.
”Những thứ còn lại này giao cho ngươi, nội trong hôm nay phải chuẩn bị xong, buổi tối mang đi vương phủ giao cho ta.”
Bên tai đột nhiên truyền đến một câu không giải thích được, kéo hồn Phương
Thiếu Khanh lại, quay đầu lại vừa hay nhìn thấy vạc áo bào màu xanh biến mất ở góc cầu thang, câu nói kia lần nữa vang lên trong đầu, sắc mặt
lập tức đại biến, nhảy dựng lên liền đuổi theo.
”Quân Lăng Duệ,
ngươi quay lại cho ta. . . . . .” Phương Thiếu Khanh đuổi theo tới cửa
cầu thang âm thanh bỗng ngưng lại, nhìn cửa cầu thang trống rỗng thiếu
chút nữa khóc lên, nơi này đâu còn bóng dáng Quân Lăng Duệ a.
Kéo bước chân không còn hơi sức trở lại bên cạnh bàn, đưa tay lật một cuốn
sổ trên bàn, Phương Thiếu Khanh đột nhiên kêu rên một tiếng, đặt mông
xuống ghế ngã mình về phía trước, cái trán ‘ầm’ một tiếng đụng xuống mặt bàn.
Oan, oan a.
Hắn rốt cuộc đắc tội vị đại gia này ở chỗ nào chứ, cư nhiên chỉnh hắn như vậy?
Điều này cũng quá không hiền hậu đi, đừng nói là tối hôm nay, chính là tối mai hắn cũng không hoàn thành kịp a.
”Này, Tiểu thư. . . . . .”
Trên đường cái, một nam tử áo trắng nhanh chóng đi xuyên qua đám người, đuổi theo bước chân ba cô gái ở phía trước, sợi tóc tung bay phía sau, mặc
dù cảnh tượng này thoạt nhìn vội vã, nhưng lại một loại cảm giác khinh
trần thoát tục, khiến mấy đại cô nương tiểu tức phụ trên đường mặt hồng
tim đập, xuân tâm nhộn nhạo.
Hai quả đấm Thanh Nguyệt nắm chặt
sắc mặt lạnh lùng, dưới chân tốc độ nhanh như gió, mặc kệ tiếng nói sau
lưng không dừng truyền đến.
Hắn muốn đuổi liền đuổi, dù sao nàng
cũng không mất miếng thịt nào, nhiều nhất lỗ tai không được thanh tịnh
mà thôi. Trải qua chuyện vừa rồi nàng coi như hiểu rõ, không thể đánh
hắn, càng không thể nhục mạ hắn, bằng không người trên đường tùy thời có thể hợp nhau tấn công nàng.
Thật không biết là năm hạn bất lợi,
hay là nhân duyên của Tô Thanh Nguyệt kém, kể từ khi nàng nhập vào thân
thể này, mỗi lần ra đường sẽ có một đống phiền phức tìm đến.
Hồng Diệp theo sát phía sau, nàng có công phu căn bản nên từ đầu đến cuối hô hấp cũng không có bất kỳ biến hóa gì, ngay cả bước chân cũng không có
trở ngại. Nhưng Diệp Lạc lại thảm hại, mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc, tóc tai xốc xếch, bước chân lảo đảo, nhìn thật nhếch nhác, may nhờ có Hồng
Diệp ở bên kéo nàng theo, bằng không, không biết nàng bị vứt ở nơi nào
rồi.
Không ai biết, ở sau lưng mấy người, còn có một bóng người
không nhanh không chậm đi theo đám bọn họ, so với cảnh tượng mấy người
vội vã chạy đuổi, bước chân hắn rõ ràng ung dung rất nhiều, hành tẩu
không mang chút tiếng gió nào, thậm chí ngay cả sợi tóc cũng không động.
Không biết qua bao lâu, cho đến phía trước truyền đến tiếng rèn sắt đinh đinh đang đang, Thanh Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm, dừng bước.
”Ngăn
hắn lại.” Liếc mắt nhìn nam nhân sau lưng mau chóng đuổi đến, Thanh
Nguyệt phân phó một tiếng với Hồng Diệp rồi trực tiếp đi thẳng vào tiệm
rèn, nàng không muốn đang bàn chuyện mà bên tai vẫn ầm ĩ.
Hồng
Diệp gật đầu buông tay Diệp Lạc ra, quay lại liền ngăn ở cửa, mà Diệp
Lạc cứ như vậy ‘phịch’ một tiếng ngã ra mặt đất, thở hồng hộc.
”Tiểu. . . . . .”
”Keng. . . . . .”
Minh Vô Ưu đuổi sát theo vừa đến tiệm rèn, bước chân còn chưa bước qua cửa, một tiếng kiếm vang lên, lợi kiếm đã đến trước mắt.
”Cô, cô nương, chuyện gì cũng từ từ.” Minh Vô Ưu nhìn mủi kiếm trước mắt lóe ánh sáng lạnh, gương mặt vô tội.
”Thứ tự trước sau.” Hồng Diệp luôn luôn trầm mặc ít nói, khó được đột xuất nói mấy chữ, nhưng lại làm Minh Vô Ưu không hiểu.
”Nàng. . . . . . Ý của nàng, muốn. . . . . . có thứ tự đến trước và sau, ngài
phải. . . . . . Nếu muốn đi vào, chờ tiểu thư nhà ta ra ngoài, rồi vào.” Diệp Lạc tức giận thở hổn hển giải thích, chạy suốt đoạn đường này,
nàng đối với nam nhân mình từng xem giống như thần này, lần đầu tiên âm
thầm oán niệm.
”Ừ, đồ rất tốt.” Bên trong tiệm rèn Thanh Nguyệt
kiểm tra đồ của mình, thoả mãn gật gật đầu, đem thù lao đưa cho đại hán
khôi ngô trước mặt.
”Cái này. . . . . . , như thế này.” Xem bạc
trước mặt, đại hán khôi ngô thật thà cười một tiếng đem bạc đẩy trở về,
sau đó gãi gãi đầu chần chờ nói: “Chủ nhân nhà ta đã phân phó, những thứ đồ này chúng ta không thu bất kỳ phí dụng nào, nhưng là, có một yêu cầu quá đáng, hi vọng người có thể đồng ý.”
”Hả? Yêu cầu quá đáng?”
Thanh Nguyệt nghe vậy trong lòng căng thẳng cảnh giác, nhưng sắc mặt như cũ không ngại, làm cho người ta không nhìn ra bất kỳ không đúng gì.
Ở Tử quốc, nàng thiết kế binh ám khí … Binh khí cũng được coi là nhất
tuyệt, chỉ có đội quân sử dụng rất ít truyền ra ngoài, nhưng không có
nghĩa chưa từng truyền ra Tử quốc, lần này nàng chế tạo ám khí chính là
căn cứ vào những ám khí trước kia nàng dùng qua cải chế lại, người này
nói chủ nhân của họ chắc không phải nhìn ra cái gì chứ?