Thanh Nguyệt cả kinh, còn chưa kịp xấu hổ thì hình ảnh đang ở trước mắt nàng chợt lóe lên, tiếp theo là núi đá cùng cây cối xẹt qua nhanh chóng, nói đơn giản, nàng bị đụng rơi xuống vách đá.
Quân Lăng Duệ hoảng hốt, cảm thấy hình như mình đụng phải cái gì, ngay sau đó áo bào bị kéo căng, “xoạt” một tiếng, âm thanh của áo bào bị xé chợt vang lên, cảm giác được sự mát lạnh ở nửa thân dưới, quay đầu lại mang theo sự kinh ngạc, vừa lúc đó lại nhìn thấy nữ nhân được hắn bảo vệ ở sau lưng rơi xuống vách núi trong nháy mắt ngay trước mặt hắn.
Thấy một màn như vậy, ánh mắt của hắn đột nhiên trợn to, không để ý đén việc đang chiến đấu cùng người khác, liền duỗi tay ra muốn bắt lấy nàng nhưng vẫn chậm một bước, tay của hắn vươn ra chỉ kịp sượt qua mảnh áo bị nàng xé rách, chỉ trong chớp mắt bóng dáng của nàng đã biến mất ngay trước mắt, ở thời điểm hắn không chú ý, một người áo đen liền đâm hắn một kiếm thật hung ác, lập tức làm cho cả người cùng kiếm rơi xuống vách đá.
Theo thanh âm của gió xẹt qua, trong nháy mắt hai bóng người biến mất ở sát mép vách núi, mấy người áo đen nhìn vực sâu không thấy đáy một cái, nhìn nhau cười một cách âm trầm, đột nhiên xoay người rời đi.
Vách núi có tên là Tuyệt Mệnh Cốc, tên như ý nghĩa, dù còn sống hay đã chết chỉ cần ngã xuống thì chắc chắn sẽ không thể còn sống mà bước ra nơi đó, hơn nữa hắn còn trúng độc.
Giữa không trung, Thanh Nguyệt không có cách nào điều khiển được thân thể của mình, bên tai là tiếng gió vù vù, phía dưới là một mảnh đen ngòm, trong lòng trừ lúc đầu có chút kinh ngạc bây giờ chỉ còn lại một loại cảm giác.
Bi thống.
“Vèo. . . . . .”
Đang lúc nàng tự thương tiếc cho mạng nhỏ của mình, mới vừa sống lại không lâu liền phải chấm dứt lần nữa, chợt nghe thấy tiếng xé gió, có cái gì rơi từ trên trời xuống, đến gần nàng một cách nhanh chóng, ngay sau đó một cái vật thể rất nặng đụng vào nàng, trong phút chốc, thân thể nàng rơi xuống dưới nhanh hơn.
Thanh Nguyệt bị đụng phải làm cho máu trong người trở nên cuồn cuộn, chợt cảm giác được có cái gì quấn thật chặt eo của nàng, đem nàng ôm chặt chẽ, kéo vào trong một chỗ ấm áp, đến khi nàng ổn định lại tinh thần liền nhìn qua, ánh mắt của nàng đối diện với đôi mắt đen cực kỳ quen thuộc, tĩnh mịch không gợn sóng như một hồ nước sâu vạn năm không chuyển động.
Quân Lăng Duệ?
Trong nháy mắt, nhìn thấy hắn, trong lòng Thanh Nguyệt tràn đầy rung động, hắn đây là. . . . . . ?
“Bị người đánh té xuống.” Không đợi nàng bắt đầu cảm động, Quân Lăng Duệ đột nhiên mở miệng, giọng điệu lạnh tanh, đủ để đem độ ấm vừa bắt đầu nảy sinh trong lòng nàng, chớp mắt hạ xuống tới điểm đóng băng.
Nghe vậy, Thanh Nguyệt vội quay đầu che đi khuôn mặt đỏ bừng, giấu đi sự bối rối của mình.
Ôi, thế nhưng là hiểu lầm.
Cũng đúng, hắn với nàng không có tình cảm gì, làm sao có thể vì nàng mà nhảy xuống vách núi?
Thân thể hai người không ngừng rơi xuống, tưởng chừng như không có điểm dừng, gió đêm giá rét không ngừng xẹt qua thân thể, độ ẩm trong không khí dần tăng lên, trước mắt bắt đầu có sương mù bốc lên, không khí thay đổi sang ẩm ướt xen với giá rét.
Trải qua sự chấn động khi đối mặt với tử vong, nàng đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Lâu như vậy còn chưa rơi xuống đất, điều này đủ để thấy được độ sâu của vách núi này, ước chừng là khó có thể sống được.
Nghĩ lại, lúc này nàng cũng chỉ có thể cười khổ, từ khi tỉnh lại, nàng vẫn luôn nghĩ làm thế nào để trợ giúp những tùy tùng từng đi theo phụ thân, cũng nghĩ tới mình có thể vì vậy mà chết, nhưng nàng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ chết kiểu này.
Lần trước do nàng bỏ mạng quá bất ngờ, còn chưa có cảm giác sợ hãi thì đã trải qua xong rồi. Còn lần này, nàng lại phát hiện mình không hề sợ, lần đầu tiên nàng phát hiện rằng lúc bản thân trải qua tử vong vẫn có thể ung dung như vậy, thậm chí còn mang theo chút chờ mong.
Trong lòng nàng vẫn luôn hiểu rõ, cho nên khi tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong thân thể của người khác nhưng vẫn lựa chọn tiếp tục sống, cũng không phải do nàng sợ chết, càng không phải là nàng hận người kia quá nhiều nên muốn sống để báo thù, mà nàng sợ khi vào Âm Phủ không dám đối mặt với những người thân bị chính mình hại chết. Cho nên nàng mới cố chấp tìm kiếm tất cả tin tức về Tử Mang quốc để trợ giúp những người chưa bị hãm hại làm cho bọn họ có thể sống sót. Chỉ có như vậy, sau khi chết nàng gặp người thân của mình thì sự hổ thẹn trong lòng có thể ít đi một chút.
Nhưng hôm nay. . . . . .
Nghĩ tới đây, Thanh Nguyệt nở một nụ cười khổ, trong mắt mang theo chút bất đắc dĩ, buông tha và cả sự mong đợi.
Thật ra thì trong cuộc sống này nàng đã không có cái gì lưu luyến nữa, ngược lại thì nàng lại rất muốn tới Âm Phủ.
Mặc dù người của Tô gia đối xử với nàng rất tốt, thậm chí rất cưng chiều nàng, nhưng dù sao đây cũng không phải là người thân của nàng, nàng cũng không có được loại cảm giác khi đối mặt người thân, nàng cảm thấy mình giống như đang ăn nhờ ở đậu nhà người khác, không thân thuộc mà mang theo chút khách khí. Thực sự thì nàng cũng chỉ là một luồng u hồn sống nhờ trong cơ thể của nữ nhi người ta, nếu không phải do trong lòng có sự hổ thẹn, không dám gặp người thân của mình thì nàng đã sớm không tồn tại ở nơi này.
Thật ra thì nàng rất cô đơn, vẫn luôn cô đơn.
Thị lực của Quân Lăng Duệ rất tốt, dù ở nơi sương mù tràn ngập, hắn cũng có thể thấy rõ sự buông tha cùng mong chờ trong đôi mắt kia, không biết sao, trái tim của hắn bỗng thắt lại, giống như đột nhiên bị cái gì bóp chặt, rất khó chịu, tay vô ý thức ôm nàng chặt hơn.
Nàng làm sao vậy?
Tại sao lại có ánh mắt không hề mang theo chút lưu luyến nào?
Trên người đột nhiên xuất hiện đau đớn, trong nháy mắt kéo tinh thần của Thanh Nguyệt trở lại, khôi phục bình thường lại nhìn thấy một đôi mắt tràn đầy sự lo lắng.
Hắn. . . . . .
Một ý tưởng bất chợt nảy ra, đột nhiên thân thể rơi vào bên trong sự rét lạnh đến cực điểm, khắp nơi đều là nước, ùn ùn chảy vào trong mũi và cổ họng của nàng, khiến nàng bị sặc đến đau nhức, giá rét thấu xương theo tứ chi lan tràn đến toàn thân, trong nháy mắt ý thức của nàng bị đông cứng, bỗng nhiên trước mắt tối sầm.
Quân Lăng Duệ cũng bị lạnh cóng đến bất ngờ mà rùng mình một cái, nhưng cũng may là hắn sớm có đề phòng, lúc chìm xuống nước liền nín thở, ôm chặt người ở trong ngực, không để cho hai người bị tách ra.
Bọn họ rơi xuống rất mạnh, vì vậy, thân thể rơi vào trong nước một lúc lâu tốc độ mới dần chậm lại, trong ngực thân thể mềm nhũn của nàng nói cho hắn biết là nàng đã bị sặc đến hôn mê, tình trạng đang cực kỳ nguy hiểm, cho nên khi tốc độ rơi xuống của hai người vừa chậm lại, hai chân của liền đạp một cái, mang theo nàng nhanh chóng bơi lên trên.
“Ào ào. . . . . .”
Theo một tiếng vạch nước vang lên, Quân Lăng Duệ kéo nàng nổi lên mặt nước, ở trong màn đêm xác định phương hướng liền nhanh chóng bơi về một hướng.
Khi Thanh Nguyệt tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong một sơn động, cách đó không xa là một đống lửa không lớn đang cháy lốp bốp, trong động bị hun đến tràn đầy khói nhưng lại rất ấm áp, đối diện đống lửa là Quân Lăng Duệ nửa người dựa vào trên vách động không nhúc nhích, mái tóc xốc xếch che đi nửa khuôn mặt, môi hơi đen.
Đen?
Thanh Nguyệt chợt nhớ tới một màn trên vách đá hắn cầm lấy mũi kiếm, nàng nhớ khi đó trên tay hắn máu chảy ra là màu đen, chẳng lẽ là. . . . . .
Nghĩ tới đây, nàng cố gắng cựa mình đứng lên, đi tới bên cạnh hắn, vén lên sợi tóc che ở nửa khuôn mặt của hắn, phát hiện lúc này sắc mặt của hắn xanh mét, cặp mắt đóng chặt rõ ràng là đã hôn mê bất tỉnh, cầm lấy bàn tay mà hắn đặt ở bụng, nhìn thấy vết thương sâu đủ thấy xương, vết máu đọng lại trên đó đen như mực.
Thấy như vậy, nàng không khỏi kinh hãi, vội vàng thăm dò mạch môn của hắn, thế nhưng mạch này gần như là không phát hiện được, nếu không phải cảm giác được hơi thở rất nhẹ, nàng gần như cho rằng hắn đã đến gặp Diêm Vương rồi.
Đáng chết.
Chẩn đoán thương thế của hắn xong, Thanh Nguyệt rủa thầm một tiếng, theo bản năng đưa tay vào trong ngực áo, nàng liền sững sờ bởi vì tất cả đồ vật chính mình đặt ở đây lại không thấy, cúi đầu xem xét bản thân, phát hiện mình chỉ mặc một cái áo lót, màu sắc trắng tinh cực kỳ chói mắt.