Độc Sủng Vương Phi Kiêu Ngạo

Chương 37: Chương 37: Không có ý định phụ trách sao?




Chuyện gì xảy ra?

Ngẩn ra, nhìn áo lót trắng như tuyết của mình, Thanh Nguyệt chợt nhớ tới hình ảnh trước khi hôn mê, nàng chìm ngập trong nước, nước mang theo sự lạnh lẽo ùn ùn kéo đến khiến nàng bị sặc đau đến ngất đi, tất cả cảm giác đó rất chân thật.

Là hắn cứu nàng?

Nhớ tới trước lúc nàng mất đi ý thức, bên hông nàng có một vòng tay ôm nàng thật chặt, trong ánh mắt của Thanh Nguyệt nhìn hắn có chút phức tạp.

Thật không biết là lúc đó hắn nghĩ gì mà lại cố gắng cứu nàng như vậy. Dù sao, hai người cũng không có gặp nhau quá nhiều, dù thế nào chăng nữa thì quan hệ cũng không tốt tới mức có thể làm cho hắn liều mình cứu nàng, không phải sao?

Từ từ ổn định lại suy nghĩ đang rất rối bời của bản thân, nhìn xung quanh trong động, lúc này nàng mới phát hiện ra y phục dạ hành của mình đang ở chỗ nàng nằm khi vừa tỉnh lại, bên cạnh còn có mấy bình sứ nằm rải rác, nàng cầm lên một cái bình ở trong đó, phát hiện bên trong đó không có gì cả.

Không có?

Nàng sững sờ, nhìn bình sứ trống rỗng, cúi đầu nhìn lại mấy cái bình khác, những cái bình sứ kia mặc dù nắp đều bị mở ra nhưng thuốc ở bên trong vẫn còn nguyên vẹn không ít đi xíu nào, nói cách khác, chỉ có thuốc trong bình sứ này không còn, chắc là đã bị người dùng hết.

Chẳng lẽ. . . . . .

Nghĩ đến một khả năng, trái tim của Thanh Nguyệt bỗng chốc trầm xuống, đi mấy bước tới bên cạnh Quân Lăng Duệ, lần nữa nắm lên bàn tay to của hắn bắt mạch một cách tỉ mỉ, theo thời gian trôi qua, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Rất dễ để nhận thấy, trong cơ thể hắn có tới mấy loại độc, trong đó một loại đã tiêu tán làm cho người ta rất khó phát hiện, dường như không tồn tại. Một loại khác rất là mạnh mẽ, chắc là đã ngủ đông trong cơ thể của hắn một đoạn thời gian rất dài rồi, mà cuối cùng một loại, nàng rất quen thuộc, chính là Giải Độc Đan mà nàng tìm không thấy. Lúc này, Giải Độc Đan dược tính cùng loại độc tính mạnh mẽ đó đang xung đột với nhau trong cơ thể hắn, cho nên hiện tại hắn hôn mê bất tỉnh chính là do nguyên nhân này.

“Coi như ngươi gặp may.” Xác định được hiện tại hắn chỉ là hôn mê cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, Thanh Nguyệt tức giận, trừng mắt nhìn người đang hôn mê một cái, nhẹ nhàng buông bàn tay của hắn ra.

Hắn xem Giải Độc Đan là kẹo à? Dùng càng nhiều càng tốt sao?

Cũng may là trong cơ thể hắn có một loại độc tính cực kỳ mạnh mẽ nếu không Giải Độc Đan có thể phản tác dụng, bằng không dùng nhiều Giải Độc Đan như vậy, coi như hắn không có trúng độc cũng sẽ mất mạng.

Xác định hắn không có gì đáng ngại, lúc này Thanh Nguyệt mới thở phào một hơi, mở ra lòng bàn tay của hắn, nhìn thấy miệng vết thương thật đáng sợ, máu và thịt ở chỗ bị thương đều mang màu đen, trải qua ngâm trong nước đã có xu hướng loét ra, nếu lại không xử lý tốt, rất có thể sẽ dẫn tới nhiễm trùng, đến lúc đó dù có giải được độc trong người thì hắn cũng sẽ bởi vì vậy mà đi đời nhà ma.

Đáng tiếc nàng tùy thân mang theo trừ Giải Độc Đan thì cũng chỉ có độc dược, căn bản không có thuốc chữa thương, hiện tại chỉ có thể đi ra ngoài tìm một chút thảo dược.

Nghĩ tới đây, nàng gạt gạt đống lửa sắp tàn, thêm một ít củi, chờ cho lửa cháy lên mới đi tới cửa động.

Mới vừa đi ra cửa động, nàng liền bị khí lạnh đập vào mặt, lạnh đến run cầm cập, đưa mắt nhìn ra, lúc này mới phát hiện đây là một sơn cốc, ở phía trước cách đó không xa có một cái hồ nước, lúc này đang tỏa ra hơi nước, chung quanh là vách núi thẳng tắp, cao chót vót, trên đó phủ đầy các loại thực vật, bầu trời bị sương mù lượn lờ che lấp, làm cho người ta không nhìn ra được là trời trong hay trời đầy mây, chỉ biết được hiện tại đang là ban ngày.

Nàng kiểm tra hoàn cảnh chung quanh được một lúc, ánh mắt liền rơi vào thực vật mọc ở xung quanh đó, tìm kiếm những thảo dược mà nàng cần.

Rất may mắn là nơi đây có không ít thảo dược, hơn nữa đều là thảo dược chất lượng tốt, ngay cả thảo dược quý hiếm nơi này cũng có, nàng mừng rỡ, đồng thời nhanh chóng tìm đủ vật cần thiết chạy về trong động, nhai nát thoa lên vết thương trên lòng bàn tay của Quân Lăng Duệ, sau đó lại xem thử mạch tượng của hắn, xác định tình hình của hắn đã dần ổn định lại, lúc này mới yên tâm để hắn nằm ở trong động, nàng xoay người, chạy ra ngoài, tra xét tình huống chung quanh cẩn thận hơn.

Suốt cả một ngày, trừ mấy lần trở về sơn động nhìn xem tình huống của Quân Lăng Duệ một chút, nàng vẫn luôn đi dạo khắp nơi ở trong sơn cốc.

Sơn cốc không tính là quá lớn nhưng bởi vì thỉnh thoảng muốn trở lại xem xét thương thế của Quân Lăng Duệ mà trì hoãn không ít thời gian, vì vậy, ước chừng nàng dùng cả ngày mới đi dạo hết sơn cốc, cho đến khi đêm xuống, nàng mới trở về sơn động với đôi chân rã rời, mang theo cả mấy loại thảo dược.

Xem mặt hắn đã không còn xanh như lúc đầu, cùng với đó màu đen trên môi cũng dần dần nhạt đi, lại đem thảo dược trên lòng bàn tay của hắn đổi mới, lúc này nàng mới ăn mấy quả trái cây để làm dịu cái bụng bị đói đến mức kêu vang của mình, sau đó cứ như vậy phiền muộn nhìn ngọn lửa đang nhún nhảy liền bắt đầu ngẩn người.

Trải qua một ngày thăm dò, nàng phát hiện bốn bề nơi này toàn là vách núi, trừ hồ nước lớn cũng chỉ có vách núi cao chót vót, nơi này không hề có bất kỳ loài động vật khác, không có cái sơn động nào khác, không có đường ra, càng không có thức ăn, khắp nơi đều là thực vật, chỉ có mấy cái cây mà trên đó mọc một loại quả màu xanh, nàng cũng chẳng biết là quả gì.

Nói đơn giản là nơi này cách biệt hoàn toàn với bên ngoài, trừ phi có thể biến thành chim bay ra nếu không tuyệt đối không thể đi ra.

Nàng không muốn biến thành người rừng đâu.

Thanh Nguyệt kêu rên một tiếng, càng nghĩ càng thấy phiền, dùng sức vò đầu tóc tựa như đang trút ra cảm giác không tốt của mình, nhìn chằm chằm nam nhân đang hôn mê bất tỉnh bằng ánh mắt hung hăng, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn hắn một ngụm.

Trút giận xong rồi, tâm tình dần dần bình tĩnh lại, thay y phục đã được hong khô, lại xem xét vết thương trên tay hắn một lần nữa rồi nàng dựa vào vách sơn động để ngủ, đương nhiên trước khi nhắm mắt đi ngủ, nàng cũng không quên lườm đầu sỏ gây nên chuyện này một cái.

Làm sao mình lại xui xẻo gặp phải hắn cơ chứ?

Mặc dù hắn cứu nàng nhưng cũng không thể không nói rằng nàng thực sự bị hắn liên lụy.

Trong sơn động, chỉ có tiếng vang phát ra từ nhánh cây đang cháy, Quân Lăng Duệ mở mắt ra một cách chậm rãi, không tiếng động đưa mắt nhìn qua cô gái đang ngủ say ở bên cạnh, khóe môi nhếch lên một đường cong nhẹ, ngọn lửa đang nhún nhảy chiếu vào trong tròng mắt sâu thẳm như một đầm nước, sinh ra tầng tầng gợn sóng.

Sáng sớm, Thanh Nguyệt từ từ tỉnh lại, mở mắt ra, đập vào trong mắt chính là vách động xù xì, thấy vậy nàng hơi sững sờ, tiếp theo liền nhớ tới người kia, đưa ánh mắt nhìn xung quanh tìm bóng dáng của Quân Lăng Duệ, thế nhưng phát hiện trong sơn động lại không có một bóng người.

Người đâu?

Nàng cả kinh, liền bật dậy, nhìn xung quanh trong sơn động một vòng cũng không thấy bóng dáng của Quân Lăng Duệ, lập tức đi ra ngoài động, nhưng vừa vọt tới cửa động lại bỗng dưng ngừng lại, nhìn về phía trước liền ngây ngẩn cả người.

Ở bên trong làn sương sớm, tay Quân Lăng Duệ cầm một cái nhánh cây, đứng yên ở bên bờ hồ, vẻ mặt chuyên chú, nhìn chằm chằm vào mặt nước, trên người là trắng tinh áo lót nhưng sau lưng lại nhiễm lên màu đỏ của máu, phía dưới là một bộ cẩm bào thắt ở bên hông, lộ ra hai cái bắp chân rắn chắc.

Bắp chân?

Thanh Nguyệt chợt nhớ tới tình cảnh rơi lúc xuống vách đá, trên mặt lập tức nóng lên, đứng ở cửa động mang theo chút xấu hổ, tiến cũng không được lùi cũng không xong.

Mặc dù đêm hôm ấy ánh sáng không rõ mà phần thân dưới của hắn không có gì che đậy cũng chỉ là chợt lóe lên ở trước mắt nàng, hai chân hắn thon dài, thẳng tắp, cái mông rắn chắc, cùng bắp chân nhìn cường tráng, nhưng lại toàn bộ rơi vào trong mắt của nàng.

Cổ họng chợt khó chịu, rất muốn ho khan một tiếng, nhưng nàng lại không dám.

Ngày hôm đó nàng thật sự không phải cố ý muốn nhìn nơi đó của hắn mà khi đó chỉ là nàng căn bản không còn có sự lựa chọn nào khác.

Mặt Thanh Nguyệt đỏ lên, bước chân di chuyển một cách lặng lẽ, đang định lén lút chạy trở về trong động, nhưng bên tai nàng chợt truyền đến âm thanh trầm thấp của hắn.

“Không có ý định phụ trách sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.