Độc Sủng Vương Phi Kiêu Ngạo

Chương 38: Chương 38: Ta sẽ cưới ngươi.




Phụ trách?

Phụ trách cái gì?

Mấy chữ đó không khác nào một tiếng sấm, làm cho Thanh Nguyệt tiến hay lùi cũng không được, đánh một cái khiến nàng cảm giác ngoài khét trong sống. Bước chân đang lui về phía sau đột nhiên dừng lại, giương mắt lên nhìn, chỉ thấy động tác của Quân Lăng Duệ vẫn như cũ, tư thế, thậm chí ngay cả động tác cầm nhánh cây cũng không có bất kỳ thay đổi nào, dường như, mới vừa rồi câu nói kia vốn không phải hắn nói.

Theo dõi hắn một hồi lâu, lại thấy hắn vẫn không có động tác gì, Thanh Nguyệt nháy mắt mấy cái mang theo chút nghi ngờ, chẳng lẽ vừa rồi là mình nghe lầm?

Thôi, cần chi quan tâm là hắn nói hay chưa nói, liền xem như vừa rồi là bị ù tai cái gì cũng không có nghe được đi.

Tròng mắt củaThanh Nguyệt xoay động, đối với bóng lưng của hắn cười một tiếng, sau đó tiếp tục bước chân muốn im lặng hoàn thành động tác vừa rồi của mình, cũng không ngờ, nam nhân này giống như biết là nàng sẽ chuồn êm, khi bước chân nàng vừa nhấc lên, giọng nói không nhanh không chậm nhưng lại có chút cứng nhắc truyền đến.

“Trong sơn động có cái gì hấp dẫn ngươi à? Đến đây.”

Chân của Thanh Nguyệt mới vừa nhấc lên liền dừng lại ở giữa không trung, giọng nói mang theo mệnh lệnh của hắn làm nàng cảm giác hơi khó chịu, cũng không giả bộ nữa, bực mình ho khan một cái liền đi về phía hắn.

Thôi, muốn làm gì thì làm đi, có gì mà không thể đối mặt?

Cùng lúc đó, nhánh cây trong tay Quân Lăng Duệ đột nhiên hướng mặt nước đâm xuống, sau đó lại dứt khoát, linh hoạt nhấc lên, vốn là trên nhánh cây còn không có vật gì liền nhiều hơn một con cá đang vùng vẫy.

“A, có cá.” Vừa nhìn thấy con cá này, Thanh Nguyệt nhất thời quên mới lúc nãy còn ngập ngừng, mặt mày hớn hở, chạy như một làn khói đến chỗ bờ hồ, lúc này mới phát hiện ra trên đất ở bên người hắn đã có vài con cá bị ném ở đó, đôi mắt nàng liền dán chặt vào mấy con cá đang nắm đó.

Trời mới biết, một ngày qua nàng ăn trái cây còn non làm hàm răng ê đến mức không còn cảm giác, miệng đắng chát, trong bụng kêu vang khó chịu, cũng là nàng quá sơ ý, ngày hôm qua lại không phát hiện hồ trong này có cá. Nếu là biết, nàng cũng không cần ăn cái thứ quả khó ăn kia.

“Ngươi phụ trách đem mấy con cá này xử lý một chút, sau đó đốt lửa nướng lên là có thể ăn.” Nhìn đôi mắt nàng sáng lên, môi Quân Lăng Duệ không khỏi nhẹ nhàng nhếch lên một nụ cười.

“Hả?” Nghe được hắn nói , Thanh Nguyệt hơi sững sờ, chẳng lẽ hắn nói phụ trách chính là như vậy à? Sự chuyển biến cũng quá lớn đi?

“Không biết làm sao?” Thấy vẻ mặt nàng ngớ ra, lông mày Quân Lăng Duệ hơi nhíu lại, sau đó, giống như biết rõ điều gì liền rời đi mép nước, nhánh cây vót nhọn đang cầm trong tay liền chuyển qua cho nàng, nói: “Vậy ta làm đi, ngươi bắt cá đi.”

Sau khi nói xong, giống như lại nghĩ tới cái gì, hơi nghi ngờ hỏi thêm lần nữa: “Chẳng lẽ bắt cá ngươi cũng không biết sao?”

Thanh Nguyệt bị ánh mắt khinh thường này của hắn đả kích thiếu chút nữa liền hộc máu, tức giận đoạt lấy nhánh cây, liền đi đến vị trí bên mép nước lúc nãy hắn đứng.

Cái gì mà biết làm không? Nàng vốn là biết, mới vừa rồi chỉ là bị câu nói lúc đầu của hắn khiến cho kịp phản ứng, lại còn coi nàng là người cái gì cũng không biết à?

Chỉ là, đối với xử lý cá có thể bị dính máu, nàng có khuynh hướng chọn bắt cá, tối thiểu sẽ không làm cho khắp người bị dính mùi tanh.

Quân Lăng Duệ nhìn nữ nhân chợt thay đổi sắc mặt, không hiểu được lắc đầu một cái, nhưng cũng không nói gì, liền ngồi chồm hổm trên mặt đất từ bên hông lấy ra chủy thủ, động tác thông thạo xử lý mấy con cá .

Hai người, một hết sức chuyên chú xử lý cá, một người trầm ngâm, yên lặng nhìn chằm chằm mặt nước, giống như chờ cá tới đây, nam tử tuấn dật, nữ nhân thanh lệ, như một bộ tranh thủy mặc tĩnh lặng.

Hồi lâu, Thanh Nguyệt chỉ bắt được một con cá, không phải là do kỹ thuật của nàng kém, mà bởi vì nơi này cá vốn cũng không nhiều, nửa ngày mới có một con cá chậm rãi bơi tới, lập tức liền bị nàng lấy nhánh cây đâm xuống.

Số lượng cá ít như vậy, hắn tột cùng ở chỗ này bao lâu mới bắt được mấy con cá này nhỉ?

Thanh Nguyệt cử động thân thể có chút cứng ngắc của mình, hồ nghi nhìn về phía nam nhân đã bắt đầu nướng cá, ánh mắt lại lần nữa quay lại mặt nước.

Tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp hay, như thế này không biết mất bao lâu mới có thể bắt đủ lượng cá đủ cho hai người ăn?

Nghĩ như vậy, mắt nàng chợt sáng lên, ném xuống nhánh cây trong tay liền chạy.

Nàng nhớ ngày hôm qua đi dạo ở trong sơn cốc thì đã thấy qua mấy loại cây cỏ, mấy loại cây này trộn lại cùng nhau có thể làm thành một loại cực tốt mồi nhử hấp dẫn các loại cá.

Bên cạnh hồ, gió nhẹ vừa lướt qua, nữ nhân vừa rồi còn đứng ở mép nước đã không thấy bóng dáng, Quân Lăng Duệ trở một con cá đã nướng ra mùi thơm, trong mắt lướt qua ý cười, không hề có cảm giác ngoài ý muốn đối với động tác của nàng.

Lấy tính tình của nàng, có thể kiên trì bất động một thời gian dài như vậy cũng coi là xưa nay hiếm thấy đi.

Một con cá được nướng chín thì Thanh Nguyệt cũng đã trở lại, sau đó liền đứng ở mép nước thần thần bí bí trộn cái gì đó.

Quân Lăng Duệ thấy thế liền đi tới bên người của nàng, đưa tới một con cá được nướng chin bay mùi thơm phức, nói: “Ăn đi, phần còn lại để ta bắt cho.”

Thanh Nguyệt không chút khách khí liền cắn con cá trên tay của hắn một cái, gật đầu một cái, mùi vị cũng không tệ lắm, tối thiểu so với nàng nướng ngon hơn nhiều, trong lòng nghĩ như vậy, tay cũng không chút khách khí vung lên ,đối với hắn nói một cách hùng hồn:

“Không cần, ngươi đi nướng cá đi, ta bắt cá.”

Quân Lăng Duệ xem một chút con cá bị nàng cắn một ngụm ở trong tay, có chút dở khóc dở cười, thấy nàng đã lần nữa bắt đầu trộn đồ vật trong tay cũng không phản đối, cũng không nói gì đem con cá đã bị nàng cắn một cái ăn hết, rồi trở lại bên đống lửa tiếp tục nhiệm vụ của mình, mà Thanh Nguyệt cũng đem đồ chuẩn bị xong ném vào trong nước, sau đó, khẩn trương nhìn chằm chằm mặt nước chờ cá bơi tới đây.

Quả nhiên, mới vừa rồi mặt nước nửa ngày còn không thấy một con cá vào lúc này đã bắt đầu đã có hai, ba con bơi tới nơi này, thấy thế Thanh Nguyệt nhìn mặt nước trong suốt, không tiếng động nở nụ cười, nhánh cây trong tay vung lên soàn soạt, chỉ trong chốc lát đã bắt đủ lượng cá cho hai người ăn.

Quân Lăng Duệ kinh ngạc nhìn một màn này, trong mắt nhiều chút ý nghĩ sâu xa.

Thanh Nguyệt có chút thỏa mãn mang theo thu hoạch đi tới bên cạnh hắn, mặt đầy ý cười nói: “Đây, giao tất cả cho ngươi, ta liền chờ ăn.”

Như thế là rất tốt rồi, rốt cuộc có ăn.

“Tốt.” Quân Lăng Duệ cười, vừa đúng lúc đem con cá đã nướng xong đưa tới trong tay nàng, sau đó lấy qua một con cá khác đã sớm được xử lý tốt gác ở trên lửa.

Thức ăn ngon ở trước mặt, Thanh Nguyệt cũng không có phát hiện hắn khác thường, chỉ ăn cá nướng một cách sung sướng, sau đó liền chờ hắn lần nữa nướng chín cá, dáng vẻ, cặp mắt của nàng giống hệt một đứa trẻ ham ăn. Mà ánh mắt Quân Lăng Duệ một lần nữa lướt qua, thấy bộ dáng mang chút trẻ con của nàng thì ánh mắt cũng càng ngày càng ấm, càng ngày càng dịu dàng.

“Ta sẽ phụ trách.” Hồi lâu, khi bữa ăn của hai người gần như kết thúc, Quân Lăng Duệ chợt thốt ra một câu như vậy.

“Hả?” Động tác ăn cá của Thanh Nguyệt dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn mang theo sự ngỡ ngàng.

Nam nhân này thật khó hiểu, mới vừa rồi hắn nói muốn mình phụ trách, hiện tại lại nói hắn muốn phụ trách, cũng chỉ là nướng cá thôi mà, có cái gì mà phải phụ trách?

“ Sau khi trở về ta sẽ cưới ngươi,.” Quân Lăng Duệ nói, ánh mắt cố ý dừng ở ngực nàng rồi lại hạ xuống, giọng nói bình thản mang theo một chút chắc chắn.

Lời này quá mức đột nhiên, Thanh Nguyệt lập tức bị cá nướng vừa tới nơi cổ họng làm cho nghẹn, đặc biệt là khi thấy ánh mắt của hắn rơi vào trước ngực thì gương mặt lập tức đỏ lên, nóng như bị lửa đốt, thật lâu sau, nuốt xuống ngụm thịt cá đang mắc ở cổ, trợn trừng mắt nhìn hắn cực kỳ tức giận quát: “Cưới cái đầu ngươi, ta là người đã có vị hôn phu .”

Những bình thuốc kia tất cả đều là nàng luôn mang theo bên người, nếu nói là hắn không có đụng đến người nàng mà lấy những thứ đó ra được thì thật sự là nàng không tin.

Đối với việc nàng thẹn quá hóa giận, hình như Quân Lăng Duệ có chút không vui, ánh mắt nghiêm túc quét qua khuôn mặt ửng đỏ của nàng, trầm giọng nói: “Hắn sẽ từ hôn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.