Từ hôn?
Hắn nói từ hôn liền từ hôn à?
Thanh Nguyệt nghẹn họng, nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt nhấp nháy, miệng há ra, mấp máy cả lúc lâu mới miễn cưỡng thốt ra một câu nói.
“Từ hôn cái đầu ngươi.”
“Có phải ngươi trao tất cả tình cảm cho mỗi Bạch Dật Hiên?” Quân Lăng Duệ nhớ tới một màn trên đại điện, cúi đầu suy nghĩ một chút rồi hỏi.
“Hừ, ngươi mới đối hắn dành hết tình cảm.” Thanh Nguyệt liền xì một tiếng khinh miệt, giơ tay đem còn chưa có gặm sạch sẽ xương đầu cá ném đi.
Đối với người như Bạch Dật Hiên mắt cao hơn đầu, luôn dối trá trao hết tình cảm? Vậy sẽ xui xẻo tám đời.
“Vậy tại sao ngươi không từ hôn?” Quân Lăng Duệ vung nhánh cây trong tay lên đỡ, động tác không nhanh không chậm vừa đủ để làm xương đầu cá rơi xuống đất.
“Liên quan gì tới ngươi.” Thanh Nguyệt trợn mắt, không muốn cùng hắn tiếp tục nói chuyện liền đứng dậy rời khỏi đó.
Nói đến việc này nàng liền cảm thấy ấm ức, nếu không phải do Tô Kính Tùng không muốn không công cho Bạch gia một món hời, này hôn nàng đã sớm từ. Bạch Dật Hiên, nhớ tới người đàn ông này nàng liền tức đến nghiến răng, dối trá, làm bộ làm tịch, giả bộ thanh cao, chờ xem, sớm muộn gì cũng có một ngày nàng sẽ làm cho hắn sống dở chết dở.
Trong kinh thành, Bạch Dật Hiên đang bị cấm túc ở nhà đọc sách, đột nhiên hắt hơi một cái vang dội, xoa xoa lỗ mũi, lại nhìn xem bầu trời một chút, vừa đúng là trời đầy nắng, không khỏi có chút sững sờ.
Thời tiết tốt như vậy, tại sao lại cảm thấy sống lưng lành lạnh nhỉ?
“Nhưng nếu như ta không phụ trách thì chẳng phải là không có trách nhiệm của một nam nhân sao?” Ánh mắt Quân Lăng Duệ chuyển động theo động tác đứng lên của nàng, từ ngồi biến thành tư thế ngửa đầu, lộ ra cái cằm tạo thành một đường cong đẹp đẽ.
“Ngươi không cần phải như vậy, sau khi trở về chỉ cần ngươi không nói ra là được, ta không cần ngươi phải phụ trách, nếu không ta cho ngươi đẹp mắt.” Thanh Nguyệt hung ác cảnh cáo hắn xong, đang muốn rời đi lại nhìn thấy động tác ngửa đầu của hắn, vốn là cằm hắn mang theo vài phần lãnh ngạnh thế nhưng vừa ngửa đầu thì động tác lại có thêm mấy phần dịu dàng, không khỏi dừng chân lại, ánh mắt nhìn cằm của hắn mang theo sự soi mói, cười hì hì, nói: “Chỉ bằng khuôn mặt này của ngươi, coi như không là nam nhân thì đi làm thái giám cũng sẽ có tiền đồ sáng lạn.”
Nghe nàng nói như thế, mặt Quân Lăng Duệ không khỏi cứng đờ, tiếp theo liền che giấu một tia sang chợt lóe ở đáy mắt, cười như không cười nói: “Dù sao ta cũng đã ôm qua ngươi, cũng sờ qua ngươi, nếu đi làm thái giám … Hình như không tốt lắm đâu?”
Ngay lập tức Thanh Nguyệt cảm thấy trên ót mình xuất hiện toàn vạch đen, tức đến nghiến răng.
Cái gì mà ôm cũng ôm qua, sờ cũng sờ qua?
Lời này có thể tùy tiện nói như vậy sao?
Quân Lăng Duệ nhìn nàng một cách lẳng lặng, khuôn mặt bình tĩnh, không nhìn ra được bất kỳ suy nghĩ gì, trong lòng mang theo chút hứng thú chờ sự phản kích của nàng, vậy mà trên khuôn mặt lạnh lẽo của nàng bỗng xuất hiện nét tươi cười, nụ cười nhàn nhạt, xinh đẹp mà quyến rũ, làm cho người khác không tự chủ được mà thất thần.
Đang ở thời điểm Quân Lăng Duệ bị nàng làm cho rung động, ngồi ngẩn người, ý cười nơi đáy mắt của Thanh Nguyệt bỗng nhiên biến mất, không hề có báo động trước nàng nâng lên một chân hung hăng đạp tới ngực hắn, may là Quân Lăng Duệ cảm thấy không đúng liền bừng tỉnh, phản ứng một cách nhanh chóng, nhưng vẫn bị đạp trúng, lập tức hắn rên lên một tiếng, sắc mặt tái xanh, ôm ngực.
“Ngươi xem, hiện tại ta cũng đã sờ qua ngươi, ngươi cũng không cần phải phụ trách đối với ta, ta cũng vậy, không cần phải phụ trách đối với ngươi, không ai nợ ai, thật tốt.” Thanh Nguyệt cười nhạt, thu lại cái chân vừa đưa ra đạp người, cũng không quan tâm xem Quân Lăng Duệ có nổi giận hay không, xoay người rời đi nghênh ngang.
Chẳng cần quan tâm hắn có phải là Vương Gia hay không, có đắc tội hắn hay không, hiện tại đang ở trong thâm cốc cũng không phải là tại hoàng cung, có thể đi ra ngoài hay không cũng chưa chắc, nàng nhịn hơn nửa ngày, nếu không xả cơn tức này thì nàng sẽ không chịu được nữa.
Cái này cũng gọi là sờ?
Trong lòng Quân Lăng Duệ âm thầm cười khổ, che lại chỗ bị nàng đạp, mang theo sự kinh ngạc nhìn bóng lưng rời đi một cách phóng khoáng của nàng.
Đã sớm biết nàng là người kiêu ngạo,ngang ngược, bây giờ mới biết nàng còn là người lòng dạ độc ác, lúc này hắn đang bị thương, nàng lại dùng lực lớn như vậy đạp hắn một cái.
Một lúc lâu, Quân Lăng Duệ cảm thấy sự khó chịu trong ngực mình dần giảm xuống, liền cầm lấy con cá còn chưa có nướng xong tiếp tục nướng chín, nhớ lại hình ảnh mới vừa xảy ra, khuôn mặt mang theo sự linh hoạt, nhạy bén của nàng liền lắc lắc đầu, lầu bầu một tiếng.
“Thật không dễ chọc.”
Thanh Nguyệt đi một đường trở về sơn động, đối với sự kích động lúc nãy của mình cũng có chút lo lắng.
Dù thế nào chăng nữa thì Quân Lăng Duệ cũng là Vương Gia đương triều, nếu có thể sống đi ra ngoài, sau khi trở về, cuộc sống của nàng chắc sẽ trở nên khó chịu hơn nhiều.
Nhưng nghĩ lại thì dù sao làm cũng đã làm, có gì phải sợ hắn cơ chứ? Binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn, thôi thì mặc kệ nó đi.
Nghĩ tới đây, trong long nàng cảm thấy thoải mái hơn, sự kiêng dè cũng ít đi rất nhiều, lập tức cầm lấy đồ đạc của mình, chuẩn bị điều tra sơn cốc này một lần nữa.
Để lên kế hoạch để có thể rời đi nơi nầy càng sớm càng tốt, vì khi nàng đối mặt với người nam nhân kia, nàng dường như không thể bình tĩnh mà nói chuyện, mặc kệ là ẩn nhẫn hay là nổi giận, tóm lại cũng không giống với tính tình lúc bình thường của ngàng. Hình như mỗi câu nói của hắn đều có thể dễ dàng khơi lên sự nóng giận của nàng, cảm giác này thật sự rất không tốt.
Càng là như vậy nàng càng cảm thấy nam nhân này có chút sâu không lường được, tựa như một con sói đang che giấu đi bộ răng sắc nhọn của nó, chỉ đợi đến thời cơ thích hợp sẽ nuốt luôn con mồi vào bụng.
Lần nữa đi ra sơn động, tâm tình nàng cũng đã bình tĩnh rất nhiều, ánh mắt lướt qua mép nước, chỉ thấy hắn quay lưng lại đối với mình và tập trung nướng cá, sau lưng áo lót dính máu làm nàng nhìn có chút chướng mắt.
Nhìn thấy vậy, Thanh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, không chút do dự, xoay người đi về một phương hướng khác.
Bởi vì ngày hôm qua hắn dựa lưng vào vách động cho nên nàng không có phát hiện hắn bị thương ở sau lưng, vì vậy, lúc vừa rồi ăn cá, nàng còn đang suy nghĩ vì báo đáp việc hắn nướng cá cho nàng sẽ giúp hắn xử lý vết thương một chút, nhưng bây giờ xem ra là thật sự không cần làm vậy.
Sơn cốc không lớn, ngày hôm qua nàng đã đi hết qua một lần, nhưng vì còn phải chăm sóc Quân Lăng Duệ nên cũng chỉ là nhìn qua loa một chút, khó tránh khỏi sẽ bỏ sót một số địa phương, do đó hôm nay nàng tìm tòi càng thêm cẩn thận, cho dù nàng xem xét cẩn thận một lần nữa cũng không thấy gì trừ vách núi đá cùng thực vật, tính ra thì nàng vẫn là không thu hoạch được gì.
Theo thời gian trôi qua, trong sơn cốc, ánh sáng cũng dần dần chuyển tối, Thanh Nguyệt nhụt chí ngồi xuống ở trên một cái dốc nhỏ, ngửa đầu, nhìn mây trắng vờn quanh đỉnh núi, khuôn mặt phiền muộn.
Chẳng lẽ nàng bị nhốt ở chỗ này cả đời sao?
Thanh Nguyệt càng nghĩ càng ngột ngạt, nhìn trời cả một lúc lâu, chợt ngã người ra sau nằm trên cỏ, hướng về phía bầu trời hét ra một tiếng rống giận mang theo sự thê lương.
“A. . . . . .”
Tiếng thét này không ngừng vang vọng ở trong sơn cốc yên tĩnh, thật lâu, hồi âm không ngừng làm cho người ta không khỏi rợn tóc gáy.
Khó chịu đi qua, trong lòng lập tức sảng khoái hơn rất nhiều, một cơn gió nhẹ đột nhiên lướt qua, trước mắt đột nhiên xuất hiện gương mặt mang chút lo lắng của một nam nhân.
Bị hình ảnh đột nhiên xuất hiện làm cho giật mình, Thanh Nguyệt chợt ngồi dậy, cái trán vừa vặn đụng trúng vào bắp đùi của người mới đi tới, áo bay bay, đôi bắp chân trần trụi, cường tráng liền xuất hiện trước mắt nàng.
A, tại sao lại xui xẻo như vậy?
Thanh Nguyệt nhìn cặp bắp chân ở trước mắt kia, tình cảnh đêm hôm ấy lần nữa hiện lên, một khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng đỏ lên, nói không rõ là bởi vì ngượng ngùng hay là bị đụng đau, hai tay vô ý thức đưa lên vội vàng ôm lấy đầu.
“Sao vậy? Đụng đau à?” Quân Lăng Duệ còn tưởng rằng nàng bị đụng đau, vội vàng khom lưng đẩy tay của nàng ra để xem xét.
“Đừng chạm vào ta, không có việc gì.” Thanh Nguyệt không thích ứng được sự ôn hòa khác thường trong giọng nói của hắn, vung tay lên đẩy ra tay của hắn, không để cho hắn nhìn thấy dáng vẻ lung túng của mình.
“Không có việc gì? Không có việc gì mà ngươi la lên thảm như vậy?” Quân Lăng Duệ cũng mặc kệ, liền gỡ tay của nàng ra, nhìn gương mặt hồng hồng kia của nàng, tuyệt đối không tin tưởng lời của nàng.
Thảm?
“Liên quan gì đến ngươi. . . . . . , ah?” Bỗng nhớ tới mới vừa rồi mình gầm thét, Thanh Nguyệt lúng túng tằng hắng một cái, tức giận đang muốn phản bác chợt ngây ngẩn cả người, bởi vì nàng phát hiện trải qua mới vừa rồi nàng giãy giụa sân cỏ dưới mông hình như đang lún xuống.
“Sao thế?” Thấy nàng quả thật không giống là có chuyện gì, Quân Lăng Duệ mới vừa thở phào nhẹ nhõm, lại thấy nàng bỗng nhiên dừng lại động tác, ngồi bất động, liền hỏi nàng.
“ Tránh ra mau, tránh ra mau.” Thanh Nguyệt cũng không bận tâm cãi vả cùng hắn, vung tay lên với hắn giống như đuổi ruồi, liền lật người lên nhìn chằm chằm chỗ mình mới vừa ngồi, tim đập mạnh, có chút hồi hộp.
Động tác của nàng không có chút khách khí nào khiến cho Quân Lăng Duệ cau mày một cách khó chịu, mặc dù nàng có thể bởi vì chuyện mới vừa rồi nên không có kiên nhẫn nói chuyện với hắn, làm hắn cảm giác nàng có mấy phần chân thật, nhưng thái độ này thật sự còn phải xem lại mới được. Dù vậy, hắn cũng không có nói thêm gì , chỉ là lui về phía sau hai bước, nhìn theo ánh mắt của nàng thấy được sự khác thường chỗ thảm cỏ, ánh mắt chợt lóe lên chút ánh sáng.
Chỉ thấy trên dốc này có một nơi lõm xuống rất rõ ràng, hơn nữa phạm vi cũng không phải là nhỏ, kích thước vòng tròn rộng ước chừng khoảng hai người chui lọt, tựa như là một cái cửa động hình tròn.