Khi nào thì bắt đầu, ca ca trở nên để ý một người như vậy. Hắn lại hung hăng trừng mắt, duy nhất, xinh đẹp vô song, đáng yêu kiều diễm. . . . Bảo bối muội muội–nàng.
“Ngươi làm!” Nheo con mắt nguy hiểm, hung hăng nhìn Lôi Duẫn Linh, hắn hiện tại có xúc động nghĩ muốn đem nàng bóp chết! Sắc nữ này, đánh cái chủ ý gì hắn hiểu rất rõ!
“Đúng, chính là ta!” Hung ác như thế để làm chi. Thật là, không phải bây giờ được người ôm vào trong ngực. Nàng rất muốn đoạt lấy. Chính là. . . . . . Hiện tại trong lòng nàng mâu thuẫn a, rốt cuộc là muốn hay không muốn đoạt đây Ca ca chưa từng để ý ai, cho nên. . . . .Đoạt lấy, hắn cũng sẽ không làm gì đi Chính là, nhìn bộ dáng ca ca, đối với nam hài có tình cảm bất đồng, giống như. . . . .Yêu thương y!
Ừ. . . . . Không đúng không đúng! Ca ca là nam tử, nam hài này cũng là nam a. Bọn họ là không có khả năng. Hơn nữa . . . . . Từ nhỏ nàng ở bên cạnh ca ca lớn lên, chưa lúc nào thấy ca ca thích người khác qua Cho dù có, cũng chỉ là ba ngày nhiệt tình!
Cho nên. . . . Đoạt đi!
Lôi Duẫn Linh ở trong lòng tính toán cuối cùng mị lực của sủng nhi quá lớn, đưa ra một cái quyết định trọng đại! Hai tay miết chặt,vì mĩ nam bất cứ giá nào! Nàng muốn cướp!
“Hừ! Cút về cung cho ta! Trở về ta sẽ tính sổ với ngươi, về sau cách y xa một chút!” Nhìn thấy ánh mắt của Lôi Duẫn Linh nhìn chằm chằm sủng nhi, từ phức tạp biến thành kiên định. Thế nhưng còn dám đánh chủ ý lên sủng nhi. Không nhìn sắc nữ kia, Lôi Duẫn Hạo nhẹ nhàng lôi kéo tay sủng nhi, “Còn đau không Về sau dựa sát bên người ta được không, đừng chạy quá xa!” Nếu người hôm nay cùng Lôi Duẫn Linh cố chấp giống nhau xuất hiện, kia sủng nhi. . . . . . .
Lôi Duẫn Hạo phẫn nộ không chịu nổi, gắt gao ôm sủng nhi, hắn không thể mất đi y, cho dù nghĩ thôi, tâm hắn cũng không chịu được.
“Ân, ta sẽ ở bên cạnh ngươi, đừng thương tâm.” Không biết như thế nào, sủng nhi cảm giác nam nhân ôm mình, cảm xúc thập phần bất an, không khỏi vòng tay lên trên đầu, nhẹ nhàng an ủi.
“Sủng nhi. . . . . .” Lôi Duẫn Hạo nở nụ cười, sủng nhi trong lòng cũng có hắn. Không để ý ánh mắt khác, lôi kéo tay sủng nhi đi dạo, đem Lôi Duẫn Linh nhét vào sau đầu. Thỉnh thoảng vì sủng nhi giải đáp chuyện vặt y không biết. Đương nhiên, nếu Lôi Duẫn Hạo cũng không biết, Ám một bên cũng sẽ vì hắn giải thích.
“Đúng rồi, ngươi xem cái kia, thiệt nhiều người, thật xinh đẹp, chúng ta cũng đi được không” Sủng nhi vui sướng nhìn một gian nhà đỏ au, mặt trên có dùng tơ lụa buộc hoa, rất đẹp, nhưng lại có mấy nữ tử xinh xắn đứng ở trên lầu gác. Tiến tiến xuất xuất không ít người, nhất định là hảo địa phương. Sủng nhi ở dọc theo đường đi quan sát, chỉ cần là người đi, nơi ấy nhất định là có gì đó tốt lắm, mới có thể hấp dẫn nhiều người như vậy.
“Tốt.” Y nhìn chằm chằm vào Lôi Duẫn Hạo, còn không có ngẩng đầu lên, liền gật đầu đáp ứng. Dù sao sủng nhi muốn cái gì, hắn đều có thể cho y.
Ám vệ một bên nhắc nhở ho khan một tiếng, làm cho Lôi Duẫn Hạo nhíu nhíu đầu mày, thu hồi ánh mắt say mê, theo phương hướng sủng nhi chỉ nhìn lại, nguyên lai là một gian nhà tên là ‘Xuân mãn lâu”. . . . .Kỹ viện.
“Ân, sủng nhi, ta có chút đói bụng, lần sau đi có được không.” Không để ý ánh mắt trên đường khác thường, không có chờ sủng nhi trả lời, Lôi Thánh ôm sủng nhi phi thân đến một khách *** hoa lệ khác.
Hắn cũng không muốn sủng nhi đi vào cái loại địa phương kia, sủng nhi là thuần khiết, hơn nữa chuyện tối trọng yếu: hắn phát hiện mặc kệ sủng nhi nhìn đến cái gì, cũng học phi thường nhanh, hắn không muốn sủng nhi học xấu. (Chỉ là, hình như ngươi là kẻ xấu nhất a.)
“Ca ca. . . . . Hắn, làm sao vậy Sẽ không thật sự yêu thương nam hài đó đi chứ. . . . . Thiên a, không có khả năng, không có khả năng!” Lôi Duẫn Linh ở phía sau thăm dò nửa ngày, phát hiện ca ca nàng, đế vương hỉ nộ vô thường của Lôi quốc, thế nhưng lại. . . . . Đối với người cười ôn nhu như vậy, đó là chuyện chưa từng có qua, bình thường hắn nếu cười như thế, nhất định sẽ chết rất nhiều người! Còn rất có kiên nhẫn bồi người tản bộ, một bên đảm nhiệm dẫn đường! Đối phương còn là một nam nhân. . . . . . Thần a. . . . . Ngươi đánh sấm sét một cái đi, đánh xuống đây đi, ta không phải đang nằm mơ. . . .
“Ta đang nằm mơ, ta đang nằm mơ. . . . . ” Lôi Duẫn Linh hung hăng lắc đầu, chỉ là cảnh tượng trước mắt vẫn không đổi.
Hết chỗ nói rồi. . . . . ..
Lôi Duẫn Linh hai mươi hai năm qua, chưa từng chịu đựng đả kích như vậy! Bị ca ca thân sinh của nàng dọa sợ! Một mình ở trên đường cái liều mạng lắc đầu, sau đó nhìn lên trời rầm rĩ. Khiến người qua đường ánh mắt thương xót. Ai. . . . . . . . Một người thật xinh đẹp a, đáng tiếc lại là người điên. Lôi Duẫn Linh ,muội muội duy nhất của Lôi Duẫn Hạo.
Lôi triều đệ nhị. Trừ bỏ Lôi Duẫn Hạo ra nàng là lớn nhất, không chỉ có võ công phi phàm, hơn nữa trời sinh bách độc bất xâm, là phụ tá đắc lực của Lôi Duẫn Hạo. Cùng Lôi Duẫn Hạo giống nhau, tính cách táo bạo, (nhưng trừ bỏ mĩ nam nàng hứng thú ra.) thủ đoạn ngoan độc, thông minh cổ quái, tranh người là hứng thú lớn nhất của nàng! Tính tình âm nhu có một thân võ nghệ. Cho dù hộ vệ hoàng cung cũng không phải đối thủ của nàng, công lao này thuộc về Lôi Duẫn Hạo, hắn đối muội muội này của hắn, sẽ không giống các quốc vương khác, dưỡng ở thâm cung học cầm kỳ thi hoạ, sau đó là đồ dùng để duy trì quyền lực.
Bởi vì hắn không cần, hắn cuồng vọng không thể nào chấp nhận dùng muội muội nhà mình để đi đổi lấy cái gì, hắn trực tiếp dùng lực lượng của chính mình đi đoạt.