Chương 55: Pháp sư
Vài ngày sau, trong hoàng cung vài vị nương nương muốn ‘trảm yêu trừ ma’, mời mấy vị pháp sư đạo pháp tối cao, ở trong hoàng cung nơi vắng vẻ nào đó khai đàn thi pháp. Cái trận trượng đại kia a, ngẫm lại vì người trong cung làm việc, mặc kệ chỉ dùng để nhìn, không có pháp lực, kia đều phải bày ra một cái khí thế bức người! Nến, người giấy, đạo bào, kiếm gỗ đào, bát phong đồ, hàng yêu huyết tuyến, nhánh liễu trừ tà vân vân, vậy mà ước chừng hai trăm món.
Tư thế kia a, khí thế kia a, giống như trong hoàng cung hiện tại không có người ở, tất cả đều là yêu quái. Hơn nữa mỗi người đạo hạnh cao siêu, khiến những pháp sư kia dùng mười hai bàn lớn, tạo thành một vòng tròn. Ở giữa dùng trận Công kê họa. Một đám y phục hắc (đen), hoàng (vàng), bạch (trắng), hoa đạo bào, trong miệng đang luyện chú ngữ mà mọi người không ai nghe hiểu.
Không có biện pháp, bọn họ cũng không cùng phái, cho nên mỗi người ăn mặc cũng không giống nhau. Mỗi người kéo dài trường bào (áo dài) cao mạo (nón cao), có thể thấy là đạo bào cao nhất trong phái. Lục lạc trong tay liền giơ cao, liều mạng diêu a diêu (rung). Lấy đào mộc kiếm (kiếm gỗ đào), làm cái kiếm pháp gì đó, chỉ thấy hắn liều mạng huy a huy. Lấy chấn hồn mộc ở trên bàn liều mạng đập a đập. Còn có cái roi, truỳ, đao vân vân, một người tưng bừng múa, không biết nói là chiêu hồn hay chiêu ma, chính là thuần túy đang múa điên cuồng.
Mọi người đầu đổ đầy mồ hôi, phiêu mắt nhìn các vị bên cạnh còn đang cố gắng chống đỡ thân thể tê dại, ‘pháp sư’ múa đến hăng say, một canh giờ, chỉ thấy bọn họ vẫn đang chạy nhảy, không ai dừng lại. Thật đúng là ương ngạnh a, chỉ lo mình bị rớt lại phía sau. Cắn răng phân cao thấp với nhau, cố gắng muốn liều mạng ta cao ngươi thấp, không chịu bản thân là người dừng trước tiên.
Cứ như vậy, làm cho nhóm nương nương ở lầu các bên cạnh tâm cũng luống cuống theo, chẳng lẽ yêu quái này rất lợi hại, bằng không nhóm đại sư mỗi người đầu đều đổ đầy mồ hôi, gân xanh đột bạo, nghiến răng nghiến lợi, thật sự là liều mạng ‘làm phép’, có thể khiến những pháp sư đắc đạo cố hết sức như thế, cũng khó trách sẽ đem Hoàng Thượng mê đắm như vậy, con yêu tinh này thật đúng là khó đối phó!
Khăn nhỏ trong tay cũng vì tâm tình khẩn trương mà hung hăng xoa, những pháp sư này chính là vương bài lớn nhất của các nàng a, hoặc là ngay cả bọn họ cũng không đối phó được, vậy phải làm sao cho tốt!
Nóng! Sủng nhi cảm thấy cả người mình đổ đầy mồ hôi, giống như bị từng đợt nhiệt khí bao phủ, khiến y buộc phải tỉnh dậy. Chậm rãi mở to lam nhãn, cơ thể bị ôm gắt gao, dán vào trong ngực lửa nóng của người nào đó, song chưởng ôm y một chút khe hở cũng không có, trách không được y cảm thấy nóng như vậy. Y cũng sẽ không chạy, đem y ôm chặt để làm gì a, bất mãn đẩy đẩy người đang ôm lấy y. “Nóng quá a, sủng nhi nóng, Duẫn Hạo buông tay, nóng chết đi được.” Tiết trời tháng sáu, cứ ôm như vậy, thật sự sẽ bị nóng chết.
Nghe được thanh âm kêu la nho nhỏ, Lôi Duẫn Hạo gạt gạt khoé miệng, vẫn như cũ ‘ngủ say’ ôm sát người nào đó đang giãy dụa trong lòng. Cảm nhận được tim đập bùm bùm của đối phương.
“A, Duẫn Hạo, ta biết ngươi tỉnh, ngươi là cố tình.” Sủng nhi gian nan rút tay ra, vuốt ngực đối phương. Nhìn dung nhan tuấn mỹ trên đầu, không khỏi cọ cọ hai má hắn.
“Bảo bối, ngủ ngon không.” Bị hành động giống như con mèo nhỏ của sủng nhi khiến cho tâm dương khó nhịn, nhẹ nhàng buông cánh tay của mình, xoa nhẹ đầu của sủng nhi, đẩy sợi tóc màu lam dính ở hai bên mặt, không khỏi nhíu nhíu đầu mày, “Như thế nào đều là mồ hôi, người tới a.”
“Có nô tài!” Vừa nghe tiếng kêu lớn, Lâm công công lập tức chạy vào. Trước đó vài ngày quét dọn Ngư đường, đúng là thiếu chút nữa muốn lấy mạng già của hắn a, hắn hiện tại thật ngoan, chịu không được ánh mắt cầu xin của tiểu chủ tử, hắn liền trốn thật xa.
“Lấy chút đá đến giải nhiệt.” Một bên phân phó, một bên thoát y phục của sủng nhi để y mát mẻ một chút. Bên long sàng có một tầng màn, lại có một tầng thuỳ liêm, không cần lo lắng người nhìn thấy. “Sủng nhi có chỗ nào không thoải mái hay không, có choáng váng không, hay là cổ họng đau nhức.” Có lẽ là sinh bệnh đi.
“Không có a, đừng lo lắng, chỉ là ta sợ nóng mà thôi.” Cũng không chỉ y sợ, hình như toàn bộ tinh linh đều sợ, liên tục quơ cánh, khiến các nàng càng dễ chảy mồ hôi. Không sợ nóng cũng chỉ có Huỳnh Hỏa trùng, còn có một số tinh linh thích mùa hạ.
“Ân, vậy là tốt rồi. Tiểu bảo bối cũng không thể sinh bệnh.” Cầm khăn mặt đã ướp lạnh lau cái trán của sủng nhi, đầu cúi thấp hôn lên đôi môi đỏ tươi của y. Nếu là trước kia có người kêu ‘bảo bối’ nói cái gì điềm ngôn yêu ngữ, Lôi Duẫn Hạo nhất định sẽ cảm thấy buồn nôn, chính là hiện tại bản thân, trái bảo bối phải sủng nhi gọi đến lưu loát cực kỳ, trong lòng vẫn cảm thấy dừng như không đủ, sủng nhi nhất định phải đáp lại hắn mới được.
“Ân, ta không phải bảo bối, ta là sủng nhi.” Bảo bối, y không phải không hiểu. Chính là người gọi bảo bối nhiều lắm. Sủng nhi chỉ có một người là y. Y không thích từ trong miệng Duẫn Hạo kêu kẻ khác.
“Vì cái gì, làm bảo bối mà Duẫn Hạo yêu nhất không tốt sao” Cằm để trên trán của sủng nhi, lại yêu thương nhẹ đụng vào chóp mũi y.
Đạo bào (áo đạo sĩ).
Hoa đạo bào (áo đạo sĩ sặc sỡ).
Điềm ngôn yêu ngữ (lời ngọt từ yêu).