Độc Tài & Kiêu Hãnh

Chương 27: Chương 27: Chương 27: Cẩn Tắc Vô Áy Náy (2)




Cải biên: Mạch Lạc Khê

Lý Ân Tinh thu lại nụ cười tươi vừa rồi, thời điểm này hắn bày ra một gương mặt lạnh tanh.

Hắn lãnh khốc tuyên bố:

- Tập trung làm việc của cậu là được rồi, về phía nha đầu này, tôi nhất định sẽ khiến con bé phải nói chuyện, còn là nói rất tốt.

Tiểu Như còn chưa kịp tiêu hóa hết mấy lời vừa rồi, Lý Ân Tinh đã bất ngờ vươn tay, nâng cằm Tiểu Như lên, xoay nó lại nhìn hắn, vừa vặn thu hẹp khoảng cách giữa hai người.

Cuối cùng, Lý Ân Tinh nghiêng đầu.

- Đợi đã, tôi sẽ không bướng nữa!

Nó nói, lập tức Lý Ân Tinh dừng lại, môi cong lên một nửa.

- Muộn rồi, quá muộn rồi cô bé.

Lời vừa dứt, Lý Ân Tinh phía trên liền cúi đầu, khóa chặt môi nó lại, mạnh mẽ tách răng Tiểu Như ra, càn quét, đem hết tất thảy dư vị ngọt ngào nuốt hết vào trong bụng.

Âm thanh ám muội nhanh chóng tỏa ra khắp xe lớn, đủ khiến Trương Hàn Minh giật mình.

Tuy nhiên Trương Hàn Minh xem như bản thân không nhìn thấy, không nghe thấy chuyện gì, tập trung lái xe quay trở về dinh thự.

***

Trương Hàn Minh đổ xe ở gara, thời điểm này cũng đã hơn 10 giờ, Huỳnh Tiểu Như trong ngực Lý Ân Tinh rốt cuộc cũng chịu ngủ, khuôn mặt xinh đẹp hiện rõ vẻ mệt mỏi.

Lý Ân Tinh cúi đầu nhìn xuống bảo bối nhỏ say ngủ, bất ngờ cầm lấy bàn tay non nõn của nó lên, dứt khoát đặt lên một nụ hôn thật rõ.

Cuối cùng Lý Ân Tinh rời khỏi, áp môi chạm đến má ửng hồng, da thịt mềm mại, thơm tho vừa vặn làm đầu óc hắn nhiễu loạn.

Lý Ân Tinh giữ nguyên tư thế, chính hắn luyến tiếc không muốn thu môi về, đáy mắt xen lẫn vài tia máu đỏ rực.

“Tuy nói Tiểu Như là em gái Nhậm Phong, nhưng mà mọi thứ không đơn giản giống như mối quan hệ của họ. Không phải trên đời này không có loại tình cảm loạn luân, cho dù mình tin tưởng Tiểu Như, nhưng mà về phía Nhậm Phong, Nhậm Huân mình không dám đảm bảo. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cho dù bọn họ có là ai chăng nữa, mình cũng không cho phép bọn họ có được cơ hội làm tổn thương Tiểu Như. Tiểu Như là của mình, con bé là của mình.”

Trương Hàn Minh cảm thấy cá nhân ở lại không thích hợp, dứt khoát tháo bỏ dây an toàn, sau đó đẩy cửa bước xuống xe, chủ động đi đến mở rộng cửa cho hắn.

Anh nhìn hắn, xấu hổ nói:

- Bang chủ, ở đây không thích hợp, tôi nghĩ anh nên vào trong a.

Lý Ân Tinh phục hồi lại tinh thần, hắn thu môi, nhìn về phía Hàn Minh cười một cái.

- Rất tốt, rất hiểu chuyện!

***

Tại đại sảnh.

- Sao bây giờ vẫn còn chưa về chứ? Có phải nhị ca không khuyên được Tiểu Như về hay không? Thật là khiến người khác đau đầu mà!

Hoàng Bảo Ân lên tiếng, động tác đi qua đi lại của anh càng trở nên khẩn trương, làm đến những người có mặt ở đây hạ lông mày một lượt.

Lý Ân Hạo không kiên nhẫn đứng dậy, sắc mặt u ám nói:

- Đủ rồi, em đừng khiến cho tình hình xấu hơn có được không? Mọi người ở đây ai cũng đều lo lắng, không phải chỉ có một mình em, em chê bọn anh chưa đủ phiền phức sao?

Hoàng Bảo Ân dừng lại, anh xoay người, trực tiếp đối mặt Lý Ân Hạo.

- Ca, anh tức giận cái gì chứ? Em cũng là lo lắng cho Tiểu Như cho nên mới căng thẳng, anh trút giận lên em thì có tác dụng gì? Huống hồ đều là mọi người có quá nhiều bí mật, nếu không Tiểu Như có bỏ đi hay không?

- Hoàng Bảo Ân, em dám?

- Sao lại không chứ? Ca, là anh không tốt anh còn lớn tiếng với em sao?

- Có giỏi thì em nói lại.

- Em có gì không dám, anh chính là...

- Hai đứa đủ rồi, cho rằng ở đây không có người lớn sao?

Lý Trác Dĩ xen vào, anh tức giận đứng dậy quét mắt nhìn cả hai, sau đó nghiêm giọng nói:

- Đều là người một nhà, điều cần nhất chính là đoàn kết, hai đứa xem xem bây giờ bản thân hai đứa có giống người một nhà hay không? Đừng nói chú không nhắc nhở hai đứa trước, nếu như hai đứa còn vì chuyện này tranh cãi một lần nữa, khi đó đừng trách chú không xem hai đứa là người nhà.

- Chú, bọn cháu đã hiểu rồi.

Lý Ân Hạo, Hoàng Bảo Ân miễn cưỡng đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.