Cải biên: Mạch Lạc Khê
- Tôi mới ra ngoài một lúc mà trong nhà đã ồn ào như vậy, có chuyện gì đáng để ăn mừng sao?
Lý Ân Tinh cõng Huỳnh Tiểu Như đi vào đại sảnh hỏi, lập tức Nhậm Phong, Lý Ân Hạo, Hoàng Bảo Ân, Tôn Hành Duệ và Lý Trác Dĩ đều lần lượt đứng lên, đồng tử đổ dồn về phía hắn, đồng loạt hô một tiếng, trừ Trác Dĩ.
- Tiểu Như!
Lý Ân Tinh phỏng đoán bọn họ vì Huỳnh Tiểu Như mới họp mặt đông đảo, trong lòng không tránh khỏi chua chát.
“Nhậm Phong bây giờ rất muốn nhận lại Huỳnh Tiểu Như, nhưng mà mình không tin anh ta có thể chịu được nỗi đau gọi người con gái mình yêu là em gái. Nhậm Phong, tôi không cần biết hồ lô của anh bán thuốc gì, nếu như tôi còn ở đây, tôi chắc chắn sẽ không để Tiểu Như rời xa tôi nửa bước. Thật xin lỗi Nhậm Phong, lại khiến anh đau lòng rồi.”
Lý Ân Tinh nhìn về phía Nhậm Phong đang đứng, không thoải mái lên tiếng:
- Không ngờ cả anh cũng ở đây, Nhậm Phong!
Nhậm Phong cười nhạt nhẽo một cái, hai nắm tay vô thức xiết chặt lại.
Nhậm Phong đanh thép đáp:
- Không ngờ cho đến cuối cùng con bé vẫn là nghe lời của em quay trở về. Lý Ân Tinh, em quả nhiên rất lợi hại, làm cho anh thật sự phải mở mang tầm mắt.
Âm thanh chua chát sau đó lan tỏa khắp đại sảnh rộng lớn, những người có mặt còn lại không khỏi hạ lông mày.
Lý Trác Dĩ quét mắt nhìn cả hai, lấy làm nghiêm khắc nói:
- Chú không cần biết hai đứa là ngưỡng mộ hay tị hiềm lẫn nhau, bây giờ chú chỉ hy vọng bọn cháu lấy đại cuộc làm trọng. Bởi vì trong quá khứ bọn cháu đều sai lầm, Tiểu Như thành ra ngày hôm nay bọn cháu cũng có một phần trách nhiệm ở trong đó. Bây giờ con bé quay về rồi, chú thiết nghĩ bọn cháu nên lựa chọn thời điểm thích hợp để giải quyết mọi thứ, đừng xâu xé lẫn nhau.
Lý Ân Hạo cũng tán đồng:
- Không sai, cá nhân tôi cũng cho là chúng ta cần tìm cơ hội nói rõ với con bé. Tiểu Như là vô tội, tôi hy vọng con bé có thể vui vẻ mà sống bên cạnh chúng ta như lúc trước.
Hoàng Bảo Ân gật đầu:
- Anh Young nói đúng, mặc dù em không rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì giữa mọi người. Nhưng mà em thừa biết, trong lòng chúng ta Tiểu Như chiếm một vị thế rất quan trọng. Cá nhân em luôn muốn nhìn thấy Tiểu Như vui vẻ như lúc trước, không phải chịu uất ức một mình.
Tôn Hành Duệ nói tiếp:
- Thật ra mọi người đều luôn suy nghĩ cho Tiểu Như, nhưng mà che giấu với con bé e là không phải là kế sách toàn vẹn. Nếu như bí mật đã không thể che giấu, chi bằng chúng ta nhân cơ hội lần này giải quyết dứt điểm nó một lần, về sau chắc chắn sẽ không phải khó xử nữa.
Lý Ân Tinh nghe đến đầy tai, tuy nhiên giờ phút này hắn vẫn không thay đổi sắc mặt, lạnh lẽo hướng mắt nhìn Nhậm Phong, dĩ nhiên đối phương từ đầu đến cuối đều không rời khỏi hắn.
Chỉ cần thông qua ánh mắt, tất thảy những gì trong lòng đối phương nghĩ đến cả hai đều nắm được hết tỏng.
Giao đấu mắt hồi lâu, Nhậm Phong cùng Lý Ân Tinh dứt khoát nói:
- Được, mọi chuyện cũng nên sáng tỏ rồi!
***
Lý Ân Tinh mang Tiểu Như về phòng, hắn đi vào, đi qua giường cẩn thận đặt Huỳnh Tiểu Như nằm ngay ngắn xuống nệm, sau đó chu đáo kéo chăn đắp lên người Tiểu Như, trong lúc lơ đãng lộ ra một nụ cười tuyệt đẹp.
Lý Ân Tinh còn chưa chịu rời khỏi, lặng lẽ ngồi bên giường, càng nhìn bảo bối trong lòng càng chua xót.
Hắn vươn tay vuốt ve khuôn mặt trắng như tuyết, da thịt mềm mại chỉ mới chạm đến đã khiến Lý Ân Tinh hồ đồ.
Hồi lâu, chính hắn mâu thuẫn nói:
- Tiểu Như, bây giờ anh thật sự rất rối, anh không hy vọng em trở về bên cạnh của Nhậm Phong, ngoan ngoãn làm em gái của anh ta, rời xa anh mãi mãi. Nhưng mà mặt khác anh lại không muốn nhìn thấy em bởi vì bản thân không rõ thân thế mà đau lòng. Tiểu Như, rốt cuộc bây giờ anh nên làm gì đây? Anh nên làm sao mới vẹn cả đôi đường?
Dứt lời, Lý Ân Tinh rướn người, cúi đầu, phủ lên môi nó một nụ hôn.
Lý Trác Dĩ từ bên ngoài ghé mắt nhìn vào trong, đáy mắt người đàn ông phức tạp.
“Thằng bé yêu Tiểu Như nhiều như vậy, xem ra con bé chính là một phần sinh mạng của thằng bé. Nếu như cả Young, Ahn, thậm chí là Nhậm Phong đều quan trọng Huỳnh Tiểu Như như vậy, đến cuối cùng khi phải lựa chọn, những người còn lại sẽ có cảm giác như thế nào?”