Cải biên: Mạch Lạc Khê
- Ưm, có vấn đề gì sao?
Tiểu Như lo lắng hỏi, đối diện Lý Trác Dĩ thở hắt ra một hơi, đồng tử đen láy hướng về cô gái nhỏ.
Lý Trác Dĩ gật đầu:
- Tiểu Như, tôi và em trên thực tế không có quan hệ, tôi cũng không già đến mức em phải gọi là chú. Tiểu Như, hy vọng em có thể thay đổi cách gọi, bằng không e là chúng ta khó nói chuyện.
- Nhưng mà…
- Tiểu Như, tôi biết em đang lo lắng điều gì, Young và Ahn chắc chắn sẽ không có ý kiến gì đâu. Hơn nữa hai đứa trẻ đó rất hiểu chuyện, tôi không nghĩ bọn trẻ so đo một cách gọi.
- Vậy tại sao chú lại so đo với cháu chứ?
Tiểu Như vừa dứt lời, Lý Trác Dĩ liền đứng dậy, mặt mũi anh đen kịt.
Thời điểm Lý Trác Dĩ xoay người rời khỏi sofa, Tiểu Như phản ứng kịp thời chạy đến chặn anh lại, ngẩng lên nhìn thẳng người đàn ông ưu tú.
- Được rồi, tôi không gọi anh là chú nữa, anh đúng là dễ giận mà.
Lý Trác Dĩ không đi nữa, sắc mặt căng thẳng trước đó đều giãn ra hoàn toàn, trong lúc vô ý vươn tay xoa đầu Huỳnh Tiểu Như một cái.
Huỳnh Tiểu Như cảm nhận được không đúng, lập tức lùi về sau, Lý Trác Dĩ giật mình thu tay về.
Không được tự nhiên nói:
- Xin lỗi.
- Không có gì. Nhưng mà anh hôm nay gọi tôi đến nơi này, có phải có chuyện muốn nói với tôi không?
- Không sai, chính là chuyện của Bạch Nhã Hân, tôi hy vọng em có thể đừng gán ghép con bé và tôi trở thành một đôi nữa, bởi vì… bởi vì tôi…
- Anh làm sao?
Nó tò mò, Lý Trác Dĩ quan sát thấy thái độ của Tiểu Như liền trở nên phức tạp, xấu hổ xoay lưng lại với nó.
Hồi lâu, Lý Trác Dĩ cũng lấy lại bình tĩnh, đáp:
- Bởi vì tôi đã thích người khác, tôi e là tôi không thể chấp nhận được việc em gán ghép tôi với Bạch Nhã Hân. Tiểu Như, hy vọng em sẽ hiểu tôi đang nói gì.
- Tôi… tôi thật sự không biết anh đã có đối tượng, thật xin lỗi, tôi sẽ không lo chuyện bao đồng nữa, tôi xin phép rời khỏi.
Nói xong Huỳnh Tiểu Như xoay người, hổ thẹn chạy ra khỏi thư phòng.
Lý Trác Dĩ hơi ngoảnh đầu lại sau, vô ý lộ ra một nụ cười tuyệt đẹp.
“Đồ ngốc, em đúng là một đứa trẻ khờ mà.”
***
Tiểu Như quay về phòng, đi ra ngoài ban công đứng bên cạnh Nhã Hân, tay trắng như tuyết chỉ về những ngôi sao sáng rực trên bầu trời.
- Nhã Hân, có phải đêm nay sao rất đẹp hay không?
Nó hỏi, Bạch Nhã Hân nhìn theo tay Tiểu Như, phát hiện sao hôm nay xuất hiện đặc biệt nhiều, lại còn rọi sáng cả bầu trời yên tĩnh, cá nhân vui vẻ cười một cái.
Bạch Nhã Hân gật đầu, trong mắt chứa hào quang.
- Đúng vậy, Tiểu Như.
Huỳnh Tiểu Như thu tay về, bất ngờ quay sang Bạch Nhã Hân, tâm tư bỗng giao động đôi chút.
“Trước khi Nhã Hân thú nhận, mình nên chờ xem Nhã Hân sẽ có động thái gì. Mình không muốn phải trực tiếp nói ra chuyện Lý Trác Dĩ vừa rồi tìm đến mình, mình hy vọng khi Nhã Hân biết được sẽ không phải thất vọng. Nhã Hân tốt như vậy, mình tin chắc nó sẽ tìm được một đối tượng thích hợp. Nhã Hân, cố lên nhé.”
***
Ở một nơi nào đó, Nhậm Phong đứng ở ban công ngước nhìn lên bầu trời, khóe môi tạo thành một đường cong ấm áp.
“Tiểu Như, thành thật xin lỗi em vì tất cả. Nhưng mà đây sẽ là lời xin lỗi cuối cùng, bởi vì từ ngày mai trở đi, anh sẽ không để chính anh mềm yếu nữa. Em là con gái của Nhậm gia, là người mà Nhậm Phong anh yêu nhất, cho dù chúng ta định sẵn sẽ không có kết quả, anh cũng không vì vậy mà thay đổi tình cảm mà anh dành cho em. Tiểu Như, chờ anh.”