Cải biên: Mạch Lạc Khê
Buổi sáng Trương Hàn Minh lái xe đưa nó và Nhã Hân đến trường, tới nơi anh liền chu đáo mở rộng cửa xe cho cả hai, đến khi chắc chắn bọn nó đã an toàn vào trường anh mới cho xe quay trở về dinh thự.
Tiểu Như và Nhã Hân bước vào khuôn viên được một đoạn liền dừng lại, Bạch Nhã Hân lo lắng quay sang nhìn Tiểu Như, chỉ thấy mặt mũi Huỳnh Tiểu Như băng lãnh.
Nhậm Phong từ đối diện đi đến, anh ghé mắt sang chỗ Bạch Nhã Hân, lập tức Bạch Nhã Hân gật đầu:
- Vậy Tiểu Như em giao lại cho giáo sư, hy vọng thầy và Tiểu Như sẽ nói rõ mọi chuyện.
- Được.
Anh trả lời, Bạch Nhã Hân sau đó cũng nhanh chóng rời khỏi.
Không còn chướng ngại vật, Nhậm Phong quay lại Huỳnh Tiểu Như, bất ngờ vươn tay nắm lấy cánh tay nó.
Nhậm Phong trìu mến nói:
- Theo anh.
Nhậm Phong mang Huỳnh Tiểu Như đi đến phòng làm việc, đến nơi Tiểu Như liền gạt tay anh ra, tức giận nhìn anh quát:
- Nhậm Phong, anh dựa vào cái gì mà muốn làm tổn thương em chứ? Em nói anh biết, em không dễ bị tổn thương như vậy, anh nhất định sẽ không đạt được mục đích của mình đâu.
Nhậm Phong đối mặt Huỳnh Tiểu Như, anh chua xót lắc đầu:
- Tiểu Như, anh chưa từng có ý nghĩ sẽ làm tổn thương em, bởi vì nếu làm em tổn thương, người đau lòng nhất sẽ là anh. Tiểu Như, anh biết em không thể đối mặt với sự thật tàn nhẫn này, nhưng mà chúng ta cũng không thể thay đổi nó. Em là Nhậm Thiển Lạc, là em gái của anh.
- Em không phải, em không phải Nhậm Thiển Lạc, em không phải là em gái của anh, anh nghe thấy rồi chứ?
Tiểu Như kích động hét, sau đó bật khóc xoay người chạy khỏi phòng Nhậm Phong, tuy nhiên còn chưa kịp rời khỏi đã bị anh chặn lại.
Nhậm Phong chống tay lên cửa chính, cúi đầu nhìn Tiểu Như, ánh mắt dịu dàng chỉ trong chốc lát đã chuyển sang một màu máu đỏ rực.
Nhậm Phong đem tay còn lại phủ qua eo Tiểu Như, kéo nó vào trong lòng, băng lãnh nói:
- Huỳnh Tiểu Như, anh thách em rời khỏi đây nửa bước. Một khi chúng ta còn chưa nói rõ ràng mọi chuyện, cho dù phải làm em đau lòng, anh cũng phải làm sáng tỏ mọi thứ. Tiểu Như, bây giờ em có hai sự lựa chọn. Một là ở lại đây cùng anh, chúng ta cùng nhau chấp nhận đối mặt sự thật này, bằng không anh sẽ không nhẫn nại nữa, trực tiếp mang em quay trở về. Tiểu Như, đây là cơ hội cuối cùng của em, em suy nghĩ kỹ đi.
Càng nói, Nhậm Phong càng xiết lấy eo nhỏ, thân hình non nõn vừa vặn bị đối phương khóa chặt.
Huỳnh Tiểu Như cảm nhận được bất ổn, cả người ngọ nguậy trong tuyệt vọng.
Không thoát được, Huỳnh Tiểu Như bất mãn quát:
- Nhậm Phong, anh bức người, anh không phải giáo sư em quen biết. Giáo sư của em chết rồi, anh ấy đã chết rồi!
Nhậm Phong đem thịnh nộ nén lại, thu tay về, nâng cằm Tiểu Như lên.
Nhậm Phong không phủ nhận, đáp:
- Không sai, giáo sư của em đã chết rồi, kể từ ngày anh ta biết được người con gái anh ta cả đời này yêu nhất lại là em gái của anh ta. Bây giờ Nhậm Phong ở trước mặt của em, trong mắt anh ta chỉ có một màu đen tĩnh mịch, anh ta vĩnh viễn cũng không tìm thấy lối để ra. Tiểu Như, đều là em không tốt, là em khiến anh ta đau lòng, anh nhất định sẽ thay anh ta trừng phạt em.
Dứt lời, Nhậm Phong xoay cằm Tiểu Như lại, bất ngờ nghiêng đầu, khóa chặt môi nó lại, mạnh mẽ đem lưỡi tách răng Tiểu Như ra…
Chạm đến lưỡi mềm mại, Huỳnh Tiểu Như giật mình, cả người như con sâu nhỏ muốn thoát khỏi nhện độc, cổ họng bật ra vài âm thanh ám muội.
Nhậm Phong nghe được âm thanh nhỏ hoa mỹ, ngay tức khắc hài lòng, động tác ăn đậu hũ của anh càng lúc càng trở nên kịch liệt.
“Tại sao anh ấy lại thô bạo như vậy? Giáo sư, không phải anh luôn nói chúng ta là anh em hay sao? Tại sao anh lại làm như vậy với em? Rốt cuộc trong lòng của anh đang suy nghĩ gì vậy?”
“Tiểu Như, cho dù em là em gái của anh thì đã sao? Trên đời này đâu chỉ có mỗi loại tình cảm chân chính. Anh Nhậm Phong chỉ cần biết được là anh yêu Tiểu Như, cho dù sự thật chúng ta là anh em, anh cũng không muốn buông bỏ. Ngày trước là vì anh không đủ dũng khí, khiến chúng ta vì đối phương đau lòng. Bây giờ anh về rồi, anh không cho phép chúng ta vì bí mật thân thế mà rời xa nhau nữa. Tiểu Như, em phải là của anh.”