Cải biên: Mạch Lạc Khê
- Hạ Túc.
- Dạ có.
- Mạc Vũ Kỳ.
- Dạ có.
- Huỳnh Tiểu Như.
-...
Gọi đến tên Tiểu Như, Đặng Vũ liền thay đổi sắc mặt, hai mắt đổ dồn xuống lớp học.
“Con bé đến rồi tại sao không vào lớp? Lẽ nào Tiểu Như ở cùng Nhậm Phong sao?”
Bạch Nhã Hân phía dưới nhìn lên phát hiện thái độ thầy giáo không được tốt, khóe môi cô giật giật.
“Nguy rồi, có khi nào Nhậm giáo sư vì quá nôn nóng mà làm Tiểu Như kích động chạy đi không? Lần này coi như không xong rồi, bây giờ mình nên giải quyết thế nào đây?”
Thời điểm Bạch Nhã Hân đứng lên muốn giải thích việc Tiểu Như vắng mặt, từ bên ngoài Huỳnh Tiểu Như đi vào, đi đến đứng trước mặt Đặng Vũ, lấy làm biết lỗi nói:
- Xin lỗi thầy, em đến trễ.
Đặng Vũ quan sát bắt gặp mắt Tiểu Như đo đỏ, phỏng đoán nó vừa mới khóc xong, trong đầu liên tưởng đến Nhậm Phong khi nãy ở bên cạnh Tiểu Như, tức khắc cười nhạt nhẽo một cái.
Anh gật đầu:
- Được rồi Tiểu Như, em mau về chỗ của mình đi.
- Vâng, thưa thầy.
Nói xong Tiểu Như quay trở về chỗ ngồi, ngồi xuống ổn định bên cạnh Lâm Tuyết Nhi.
Đặng Vũ phục hồi lại tinh thần, anh cầm lấy danh sách trên tay, tiếp tục điểm danh những học sinh còn lại.
***
“Khi đó tại sao anh ấy lại làm vậy với mình? Mình càng lúc càng không thể hiểu được, rốt cuộc trong lòng Nhậm Phong đang suy nghĩ gì nữa. Anh ấy luôn miệng nói mình chính là Nhậm Thiển Lạc, tại sao anh ấy có thể cợt nhả mình như vậy? Nhậm Phong, rốt cuộc anh xem em là cái gì? Anh có còn là giáo sư mà em quen biết trước kia không?”
Tiểu Như lang thang một lúc cuối cùng cũng đến phòng y tế, cửa bên ngoài không khóa, nó đi vào.
Lý Tâm không có ở trong phòng, xung quanh hiện tại khá yên tĩnh, Tiểu Như cho rằng đây là thời điểm tốt nghỉ ngơi.
Nó đi đến giường lớn ngồi xuống, hai tay xoa thái dương liên tục.
- Mọi thứ làm mình đau đầu quá, mình không muốn nghĩ nữa.
Tiểu Như vừa dứt lời, Đặng Vũ từ bên ngoài đi vào, anh tùy ý khóa cửa lại.
Huỳnh Tiểu Như nghe thấy theo quán tính quay đầu, sau đó lập tức đứng nhanh dậy, khẩn trương hỏi:
- Tại sao lại là anh?
Đặng Vũ di chuyển về phía Huỳnh Tiểu Như đang đứng, không vội trả lời ôm lấy tiểu thiên hạ vào lòng, sủng nịch cúi đầu hôn tóc nó một cái, tay lớn cố định khóa chặt lấy eo nhỏ.
Cuối cùng, Đặng Vũ ghé sát tai Tiểu Như.
- Tiểu Như, anh nhớ em.
Tiểu Như cảm nhận bản thân không dễ dàng thoát khỏi, tay trắng như tuyết đánh vào ngực Đặng Vũ liên tục.
- Thả ra mau, tôi muốn được nghỉ ngơi, anh như vậy là áp bức người bệnh.
- Tiểu Như của anh đang đau đầu phải không? Anh có kinh nghiệm trong chuyện này, không biết Tiểu Như có muốn nhờ anh không?
Đặng Vũ biết một chút y thuật, về các loại thuốc anh đều nắm rất rõ, dĩ nhiên càng không phải khoác lác.
Chỉ là Tiểu Như không muốn tìm đến thuốc, từ nhỏ mỗi lần bị bệnh nếu không phải Huỳnh Vũ Hy năn nỉ nó đều không động vào.
Về sau Lý Ân Tinh càng có biện pháp cứng rắn hơn, chính nó mỗi lần bị bệnh đều xác định uất ức.
- Không cần, anh mau thả tôi ra, tôi không muốn bị người khác phát hiện tôi ở cùng với anh.
- Anh xấu xa như vậy sao?
- Các người đều không phải người tốt, tôi không muốn liên quan đến các người.
- Các người? Bao gồm Nhậm Phong ở trong đó?
- Phải, chỉ cần ở bên cạnh các người tôi đều là người chịu thiệt thòi, các người là ác quỷ.
Đặng Vũ ngẫm lại lời Tiểu Như vừa nói, mặt mũi tựa hồ uống phải lọ thuốc độc, cá nhân dứt khoát cho rằng Nhậm Phong đã đi xa giới hạn.
Đặng Vũ hừ lạnh một tiếng, mi tâm giữa trán anh co lại.
“Quả nhiên Nhậm Phong đã thực hiện kế hoạch, xem ra chính nó cũng đã không thể khống chế được cảm xúc trong lòng nó nữa rồi. Mọi chuyện càng lúc càng trở nên phức tạp, e là không thể đơn thuần như lúc đầu, hy vọng Tiểu Như sẽ không bị tổn thương, con bé là vô tội.”