Độc Tài & Kiêu Hãnh

Chương 34: Chương 34: Chương 34: Mưa Dầm Thấm Lâu?




Cải biên: Mạch Lạc Khê

Buổi trưa Lý Ân Tinh đích thân lái xe đến trường đón Tiểu Như về nhà, lúc này cũng đã 11 giờ 50 phút, chiếc xe Lamborghini màu đen bóng loáng đỗ trước cổng trường học rộng lớn, thu hút tất cả những cặp mắt ở đây.

Hắn vừa đến không lâu thì Tiểu Như cùng với Nhã Hân, Tuyết Nhi và Minh Minh di chuyển ra bên ngoài, qua cửa xe nhìn thấy bảo bối nhỏ, Lý Ân Tinh bất giác cười một cái.

Hắn vươn tay đẩy cửa xe bước xuống, mặt mũi tinh xảo, ngũ quan lập thế vừa vặn đốn tim các nữ sinh, Tiểu Như còn chưa kịp phản ứng tất thảy đã vây quanh lấy hắn.

Cả bọn đứng từ xa quan sát “...” chuyện quái quỷ gì thế này?

...

Từ lúc rời khỏi trường học đến giờ Tiểu Như không nói một lời nào, xuyên suốt quá trình trở về nó đều hướng mắt nhìn qua ngoài cửa kính, thi thoảng lại thở dài thườn thượt.

Lý Ân Tinh phỏng đoán bảo bối có chuyện không muốn để hắn biết, cá nhân Nhậm Phong lại quay về trường Sky, chắc chắn cũng đã tìm đến Tiểu Như để thương lượng.

Huống hồ ở đó còn có thêm Đặng Vũ, cho dù không muốn hắn cũng không thể nào dừng chuyện này ngay lại.

Lý Ân Tinh vừa lái xe vừa lên tiếng:

- Nhậm Phong đến tìm em phải không? Có phải anh ta làm gì khiến em bất an không?

Bị Lý Ân Tinh hỏi bất ngờ, Huỳnh Tiểu Như giật mình, quay lại liền kinh hô một tiếng:

- Sao?

- Quả nhiên là như vậy, anh ta còn làm chuyện gì với em không?

Ánh mắt đó mặc dù không trực tiếp nhìn nó, cũng đủ khiến cho Huỳnh Tiểu Như run rẩy.

Huỳnh Tiểu Như cúi đầu, hai nắm tay xiết chặt lại.

- Không có!

Lời Tiểu Như vừa dứt, lập tức Lý Ân Tinh cho xe dừng bên đường, trên trán xuất hiện vài vạch hắc tuyến lớn.

Lý Ân Tinh tùy ý tháo bỏ dây an toàn, rướn người về phía Huỳnh Tiểu Như, dứt khoát nghiêng đầu ngậm lấy cánh môi nó, nụ hôn diễn ra nhanh như một cơn gió.

Lúc Lý Ân Tinh rời khỏi, Tiểu Như còn chưa kịp định thần, khuôn mặt nhỏ ngây ngốc.

Lý Ân Tinh vươn tay nâng cằm bảo bối nhỏ, ánh mắt hắn sắc bén.

- Tiểu Như, tất thảy những gì thuộc về trên người em đều sẽ là của anh, cho dù người khác có chạm vào, anh cũng sẽ một lần làm sạch nó. Tiểu Như, em nghe cho rõ đây, em là của anh, vĩnh viễn cũng sẽ là của anh.

Dứt lời, Lý Ân Tinh cúi đầu, khóa chặt môi nó lại.

***

- Nhị thiếu gia, bây giờ đại thiếu gia có vẻ đã suy nghĩ thông suốt, anh ấy chấp nhận lời đề nghị của anh, hy vọng anh có thể giúp sức cho anh ấy.

- Giúp sức? Anh hai quả nhiên mất hết kiên nhẫn rồi, cuối cùng vẫn là tìm đến tôi.

Nhậm Huân nói xong liền cầm lấy ly rượu wicky rời khỏi ghế sofa, đi đến đứng cạnh khung cửa sổ, tùy ý lắc đều ly rượu cầm trong tay, sau đó dứt khoát uống sạch sẽ.

Triệu Quần Nhiên từ phía sau đi đến, lấy làm nghi hoặc hỏi:

- Nhị thiếu gia, không biết sắp tới anh sẽ có động thái như thế nào? Dù sao Tiểu Như cũng không thừa nhận quan hệ của con bé và hai người, ngay cả Nhậm Phong ra mặt con bé cũng không chịu thỏa thuận. Nhị thiếu gia, nếu Tiểu Như đã kiên quyết như vậy, chúng ta nên làm thế nào đây?

Nhậm Huân đem rượu nuốt xuống cổ, dõng dạc đáp:

- Thứ con bé cần trong lúc này không phải là lời nói, chuyện gì khi muốn chắc chắn cũng phải có bằng chứng. Huống hồ những gì chúng tôi nói đều là thật, tôi không tin khi Tiểu Như nhìn thấy giấy xét nghiệm ADN, con bé sẽ không chịu ngoan ngoãn theo chúng tôi về nhà.

- Nhị thiếu gia, thứ lỗi cho tôi khi nói thẳng điều này. Giả sử con bé khi biết rõ mọi thứ nhưng vẫn kiên quyết không theo anh về thì thế nào? Đừng nói là Tiểu Như, ngay cả người nhà họ Lý chắc chắn sẽ không để hai người mang Tiểu Như rời khỏi như vậy. Nhị thiếu gia, tôi thấy thay vì phải ép buộc con bé, chúng ta có nên đổi cách làm hay không?

Đến đây, Nhậm Huân co mày lại.

- Ý cậu là… muốn tôi dùng cách mưa dầm thấm lâu sao?

- Không sai. Tiểu Như chỉ là một cô bé, con bé cần nhất là tình cảm chân thành, không phải là bức ép con bé. Nhị thiếu gia, chỉ cần chúng ta kiên nhẫn ở bên cạnh con bé, tôi tin rằng Tiểu Như nhất định sẽ theo chúng ta trở về thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.