Cải biên: Mạch Lạc Khê
- Là mùi của sườn xào chua ngọt, nó phát ra từ trong bếp.
Tiểu Như đi tới cầu thang liền dừng lại lẩm nhẩm, cá nhân phỏng đoán là sườn xào chua ngọt, món ăn khoái khẩu từ nhỏ mà nó đã rất thích.
Tiểu Như không nghi ngờ gì nữa, nhanh như cắt rẽ vào trong nhà bếp.
Nhà bếp lúc này không có người, từ trình bày cho đến vật dụng đều vô cùng ngăn nắp, riêng về phần thức ăn vẫn còn đang đun nóng trên bếp, gia vị khi tẩm vào thịt tỏa ra mùi hương thật dễ chịu.
Tiểu Như nuốt nước bọt một cái, do dự nhìn món sườn xào chua ngọt còn đang nấu.
- Không biết nó đã chín chưa nhỉ? Nhưng mà ai lại hậu đậu như vậy, bỏ mặc thức ăn không lo, không biết là ai vô trách nhiệm vậy nữa.
Nó nói, lời lẽ vừa vặn đến tai Lý Ân Tinh, hắn đi ra từ WC co mày.
Nhân lúc Tiểu Như còn không để ý đến sự xuất hiện của hắn, Lý Ân Tinh đi đến phía sau Huỳnh Tiểu Như, đem tay phủ qua eo bảo bối, dứt khoát kéo nó vào trong ngực.
Lý Ân Tinh cao hơn nó một cái đầu, việc hôn này với hắn dễ như việc ăn kẹo, Tiểu Như càng không phải đối thủ.
Chạm đến má tiểu bảo bối một cái, hai mắt khép hờ lại.
Tiểu Như vô cớ bị đem ra cợt nhả, nó tức giận cựa quậy, tuy nhiên càng cựa quậy, càng bị hắn khóa chặt.
Tiểu Như không thoát được, nó to gan mắng lớn:
- Bỉ ổi!
Lý Ân Tinh mở mắt, ghé sát tai Tiểu Như.
- Bà xã, có phải muốn ông xã dạy dỗ em rồi không? Khi nãy anh nghe em nói là anh vô trách nhiệm, không biết anh có nghe nhầm không?
- Không sai, anh nấu ăn nhưng lại bỏ đi mất chính là vô trách nhiệm. Còn nữa, thức ăn ngon như vậy nhưng lại hưởng một mình chính là không hề có nghĩa khí.
- Nghĩa khí?
Lý Ân Tinh cười lớn một tiếng, sau đó hắn vươn tay tắt bếp, cả người vẫn không rời khỏi Huỳnh Tiểu Như.
Lý Ân Tinh hôn cổ trắng như tuyết, lập tức Huỳnh Tiểu Như nhăn mặt.
- Đừng mà, khó chịu!
Lý Ân Tinh dừng lại, ánh mắt hắn xuất hiện vài tia nham hiểm lớn.
- Gọi anh là ông xã, anh sẽ dừng lại, còn cùng Tiểu Như ăn cơm có chịu không? Nghe đâu Tiểu Như thích nhất là sườn xào chua ngọt, nếu như anh thưởng thức nó một mình, chắc là Tiểu Như sẽ đau lòng lắm nhỉ?
- Khốn kiếp!
- Vậy được rồi, Tiểu Như nhịn đói nhé?
- Đừng mà!
- Đừng cái gì? Tiểu Như muốn anh đừng cái gì?
- Tôi đói, tôi muốn ăn trưa.
- Vậy Tiểu Như nên làm gì? Tiểu Như biết hay không?
Huỳnh Tiểu Như đem thịnh nộ nén lại, bấm bụng gọi một tiếng:
- Ông xã.
Nghe được lời muốn nghe, Lý Ân Tinh cười tươi rói.
- Anh không nghe rõ, Tiểu Như vừa mới nói gì vậy?
Lập tức Huỳnh Tiểu Như hừ lạnh, nó kiên nhẫn nói lại một lần nữa.
- Ông xã, Tiểu Như muốn cùng với ông xã ăn trưa.
- Tốt, ông xã cũng vậy, ông xã yêu Tiểu Như.
Dứt lời, Lý Ân Tinh hôn má Huỳnh Tiểu Như một cái, sau đó đem bảo bối quay lại đối diện hắn.
Hai tay Lý Ân Tinh cố định ôm eo nhỏ, theo quán tính nghiêng đầu.
- Không phải!
Lý Ân Tinh cao hứng bị phá hỏng, hắn giữ nguyên tư thế, sắc mặt không mấy tốt.
Huỳnh Tiểu Như bắt gặp, nó nhăn mặt.
- Không phải chúng ta sẽ ăn trưa hay sao? Khi khác có được không?
- Không thích.
- Nhưng mà tôi…
- Một chút, được không?
- Tôi…
- Không nói nữa, chúng ta dùng khai vị trước nhé?
- Sao… ưm… ưm… ưm…
Còn chưa đợi Huỳnh Tiểu Như nói hết, Lý Ân Tinh đã trực tiếp khóa chặt môi nó lại, tham lam càn quét đôi môi nhỏ xinh đẹp.
Chạm đến lưỡi mềm mại, Lý Ân Tinh linh hoạt đem lưỡi hắn nghênh đón, dứt khoát nuốt hết tất thảy ngọt ngào vào trong bụng.
Quả nhiên đây là món khai vị ngọt ngào nhất mà hắn từng nếm trải.