Cải biên: Mạch Lạc Khê
Nhậm Phong cũng đứng dậy sau đó, quay đầu nhìn Nhậm Huân, không khỏi hạ lông mày:
- Nhậm Huân, tại sao em lại phản đối chứ? Không lẽ những gì trước đó em nói với anh đều là nói suông sao?
Bọn họ giao ước sẽ mang Huỳnh Tiểu Như trở về, giao ước cả hai cùng có được quyền lợi, điều này cá nhân Nhậm Huân là người tường tận nhất!
Tuy nhiên thông qua cử chỉ hiện giờ của Nhậm Phong, Nhậm Huân không khỏi nghi ngờ người vốn dĩ muốn lật lọng không ai khác ngoài anh ấy.
Nhậm Phong so với anh càng không thể buông tay, anh không thể không chừa lại đường lui.
Ván cược này, anh chỉ có thể thắng!
Nhậm Huân xiết chặt hai nắm tay, mày co lại hết thảy, ngữ điệu càng trở nên bén nhọn.
- Nhậm Phong, bởi vì em tin rằng anh không hề làm trái với giao ước, cho nên trước đó em đã đưa ra đề nghị muốn cùng với anh ở bên cạnh Tiểu Như. Nhưng mà xem ra, anh vốn dĩ chỉ muốn bản thân chiếm được thiện cảm của con bé. Nhậm Phong, chúng ta là anh em, tại sao anh có thể chỉ suy nghĩ cho bản thân anh chứ? Anh có phải quá ích kỷ rồi không?
- Anh không có.
- Anh có. Nhậm Phong, ngày xưa khi em rời khỏi Bắc Kinh là muốn đem Tiểu Như tác hợp cho anh, hy vọng anh có thể khiến con bé hạnh phúc, cùng con bé trở thành người một nhà. Kết quả thế nào? Bản thân anh che giấu bí mật khiến chúng ta phải đau lòng như vậy, khiến em suýt nữa đã chiếm đoạt Tiểu Như. Bây giờ anh suy nghĩ thông suốt rồi, cho nên nhân cơ hội này muốn thôn tính, cướp con bé khỏi tay em phải không?
- Nhậm Huân, anh vốn dĩ không có, anh chưa từng có suy nghĩ sẽ tranh đoạt với em bất cứ là thứ gì. Em yêu Tiểu Như, anh đều biết điều này, cho nên anh cũng đã cân nhắc kỹ trước khi đưa ra quyết định cùng em ở bên cạnh con bé. Nhậm Huân, lẽ nào em vẫn cho rằng sự hy sinh của anh là muốn lợi dụng em hay sao?
- Không sai, anh không có, nhưng mà trong lòng anh thì có. Nhậm Phong, nếu không phải chúng ta quá giống nhau, e là chúng ta sẽ không phải chịu đau khổ như vậy. Bởi vì anh, bởi vì anh cho nên em mãi mãi là cái bóng của anh. Nhậm Phong, tại sao vậy? Tại sao sau tất cả người Tiểu Như yêu thích vẫn là anh kia chứ?
- Nhậm Huân, anh…
- Đủ rồi, hai người dừng lại đi!
Tiểu Như không kiên nhẫn hét lớn, lập tức Nhậm Phong và Nhậm Huân quay đầu, đáy mắt từ sớm đều đã trộn lẫn một màu máu đỏ sẫm.
Tiểu Như cố lấy lại bình tĩnh, quét mắt nhìn lần lượt cả hai, sau đó hạ thấp giọng:
- Xin lỗi, xem ra bữa cơm này em không thể nào nuốt trôi nó nữa rồi, em muốn một mình để suy nghĩ mọi thứ. Hai người cũng đừng vì em mà xâu xé lẫn nhau nữa, nếu hai người còn tiếp tục đem chuyện này ra nói, em nhất định sẽ không bao giờ gặp lại hai người nữa.
- Nhưng mà Tiểu Như…
- Em mệt rồi, hai người đừng phiền em, em muốn quay về Lý gia để bình tĩnh suy nghĩ.
Cả hai còn chưa kịp nói hết, Huỳnh Tiểu Như đã giơ tay, dứt khoát không cho cả hai có cơ hội nói tiếp.
Nhậm Phong ghé mắt sang Nhậm Huân, sau đó nhìn lại Huỳnh Tiểu Như, anh miễn cưỡng gật đầu:
- Tiểu Như, bọn anh biết rồi, nhất định bọn anh sẽ không vì chuyện này mà tranh cãi lẫn nhau nữa. Nhưng mà Tiểu Như, tối nay em có thể ở lại đây được không? Anh có rất nhiều chuyện muốn nói riêng với em.
Nhậm Huân cũng lên tiếng:
- Anh cũng vậy, anh cũng rất muốn nói chuyện với Tiểu Như, Tiểu Như ở lại đây được không?
- Xin lỗi, em không làm được.
Tiểu Như nhìn cả hai lần nữa, dứt khoát từ chối thẳng.
Nói xong, Huỳnh Tiểu Như xoay người, rời khỏi bàn ăn, đi ra ngoài.