Cải biên: Mạch Lạc Khê
- Tổng tài, con bé vừa từ Nhậm gia ra, tôi nhất định sẽ trong thời gian sớm nhất mang con bé trở về, anh đừng quá nóng vội.
-...
- Được tổng tài, chờ tin tốt của tôi.
Chu Viễn nhìn qua bên ngoài cửa xe nói, nói xong anh liền ấn tắt tai nghe bluetooth, thời điểm này Hạ Tử cũng vừa xoay người đi vào nhà, Chu Viễn cho rằng đây là thời cơ thích hợp nhất.
Chu Viễn cười một cái, chủ động lái xe đến chỗ Huỳnh Tiểu Như, sau đó dứt khoát cho xe dừng lại hẳn.
Huỳnh Tiểu Như giật mình phanh lại kịp, lại quan sát chiếc xe BMW màu đen bóng loáng hơi rũ mày, trong lòng thầm nhủ rốt cuộc là ai lại chán sống như vậy?
Tuy nhiên còn chưa kịp mở miệng, đối phương đã chủ động phơi bày, thông qua cửa xe nhìn thấy Chu Viễn, Huỳnh Tiểu Như suýt nữa thì không thể cử động.
Chu Viễn nhân lúc Tiểu Như vẫn còn chưa phòng ngự, đẩy cửa, bước xuống đường.
Chu Viễn đến trước mặt Tiểu Như, bất ngờ vòng tay ôm lấy nó vào lòng, cúi đầu hôn tóc nó một cái.
Cuối cùng, Chu Viễn ghé sát tai Tiểu Như, anh cười nói vui vẻ.
- Tiểu Như, lâu rồi không gặp, anh và Huỳnh tổng rất nhớ em, vẫn luôn hy vọng em trở về Huỳnh gia, làm em gái mà anh ấy yêu nhất.
***
Hơn 2 năm không được chạm vào ôn hương nhuyễn ngọc, vừa có cơ hội mang Tiểu Như trở về Huỳnh Vũ Hy liền không muốn rời khỏi tiểu bảo bối nửa bước.
Trên giường, nằm trên người Tiểu Như, Huỳnh Vũ Hy ra sức ngấu nghiến đôi môi nhỏ xinh đẹp, tất thảy quần áo bảo bối đều bị anh xé hỏng.
Huỳnh Tiểu Như nằm dưới thân thể tráng kiện, hai chân bị tách ra mắc phải hông Vũ Hy, tay nhỏ bị trói không khỏi kích động đánh ngực Huỳnh Vũ Hy liên tục, tuy nhiên tất thảy Huỳnh Vũ Hy đều lờ đi nhanh chóng.
Huỳnh Vũ Hy khóa chặt hai tay Tiểu Như đặt qua khỏi đỉnh đầu, tay còn lại đặt lên đùi Tiểu Như, hễ Tiểu Như cựa quậy, Huỳnh Vũ Hy lại ra sức xiết chặt.
Cuối cùng cảm nhận hô hấp bảo bối nhỏ bất ổn, Huỳnh Vũ Hy mới chịu rời khỏi môi Tiểu Như, kéo theo sợi chỉ bạc ra ngoài.
- Ưm… vô sỉ, anh là đồ cầm thú, anh không phải đàn ông!
Nó mắng, Huỳnh Vũ Hy nghe đến 4 từ không phải đàn ông này, sắc mặt ngay tức khắc u ám, lông mày tinh xảo anh co lại hết thảy.
Huỳnh Vũ Hy chăm chú nhìn Tiểu Như, hai mắt rơi phải hai bầu ngực to tròn, đồng tử hằn lên tia phức tạp.
Huỳnh Tiểu Như đột nhiên bị nhìn thấu như vậy, xấu hổ khóc thành tiếng, âm thanh nấc nghẹn truyền đến tai Vũ Hy, kéo anh quay trở về thực tại.
Huỳnh Vũ Hy ngẩng lên nhìn Tiểu Như, hơi thở có phần không ổn định, hạ thân phát trướng đau âm ỉ.
Hồi lâu, Huỳnh Vũ Hy lên tiếng:
- Tiểu Như, để anh làm người đàn ông của em có được không? Anh Vũ Hy thật sự không thể chịu đựng được nữa rồi. Tiểu Như, anh Vũ Hy yêu em, anh Vũ Hy rất muốn có Tiểu Như.
Lập tức, Huỳnh Tiểu Như lắc đầu, đôi mắt nó ướt sũng.
- Không muốn, anh Vũ Hy là người xấu, anh chỉ muốn lợi dụng em mà thôi.
- Anh Vũ Hy không có. Tiểu Như, em là người mà cả đời anh Vũ Hy yêu nhất, anh không muốn em như khi đó đột ngột rời xa anh. Tiểu Như, cho dù có phải khiến em căm ghét anh lần nữa, anh cũng sẽ không dừng lại.
- Không… không… ưm… ưm… ưm… ưm…
Huỳnh Vũ Hy không kiên nhẫn nghe Tiểu Như từ chối, phía trên đã trực tiếp cúi đầu, lấp miệng Tiểu Như lại, dứt khoát thoát đi cúc áo mặc trên người.
“Tiểu Như, anh xin lỗi, đều là do anh Vũ Hy không tốt, hy vọng em sẽ không oán hận anh. Sau khi biến em trở thành người của anh, anh nhất định sẽ khiến em hạnh phúc. Tiểu Như, từ nhỏ thì anh đã yêu em, anh không muốn em vì chúng ta có quan hệ mà không thể chấp nhận tình cảm của người anh trai này. Tiểu Như, hôm nay anh nhất định phải có được em, nhất định.”
“Mình không muốn, Lý Ân Tinh, làm ơn, làm ơn cứu tôi với, làm ơn, tôi không muốn.”
Chu Viễn đứng chờ ở bên ngoài, hơi thở mang theo chút lạnh giá.
“Lẽ nào mình thật sự để cho Huỳnh tổng phá hỏng sự trong trắng của con bé như vậy? Chu Viễn, phải làm sao đây?”