Cải biên: Mạch Lạc Khê
- Tiểu Như, em có muốn người khác nghe chuyện riêng của chúng ta hay không? Nếu như em muốn, anh không có ý kiến.
Huỳnh Tiểu Như hừ lạnh một tiếng, ấm ức nói:
- Suy cho cùng anh cũng chỉ muốn em tha thứ cho anh và Tưởng Thiên mà thôi, vậy được, em sẽ coi như chuyện này chưa xảy ra lần nào, em trai của anh cũng là bị hãm hại.
Tưởng Thiên, Tưởng Duệ Hiên nghe được lời muốn nghe, cả hai vui vẻ cười thành tiếng.
Tưởng Thiên tự tin nói:
- Em gái của anh vẫn là người tốt nhất, sau này bất kể là em muốn thứ gì, anh đều sẽ đáp ứng.
Tưởng Duệ Hiên cũng nói:
- Cả anh nữa Tiểu Như. Bất luận là thứ gì em muốn, anh Duệ Hiên đều sẽ không từ chối.
Lời Duệ Hiên vừa dứt, bên ngoài vừa vặn truyền đến một giọng nói băng lãnh.
- Huỳnh Tiểu Như, em quả nhiên là ngứa mình rồi mà, cần anh dạy dỗ em phải không?
Là hắn, đi cùng hắn còn có Trương Hàn Minh.
Bạch Nhã Hân, Lâm Tuyết Nhi, Trịnh Minh Minh sau đó đều nép sang một bên, nới rộng khu vực cửa chính để hắn cùng Trương Hàn Minh tiến thẳng vào trong phòng.
Lúc này ở sofa, Tiểu Như, Tưởng Thiên, Tưởng Duệ Hiên, Hạ Khắc Liệt đồng loạt đứng hết thảy.
Nó nhìn hắn, không thoải mái lên tiếng:
- Tại sao anh lại biết tôi ở đây? Không phải tôi đã nói ra ngoài có việc riêng rồi sao?
Huỳnh Tiểu Như gọi điện cho hắn nói hắn không cần đến đón nó, Lý Ân Tinh liền biết Tiểu Như chạy đến đây. Trước đó vấn đề của Nhã Hân với nó chính là một vướng mắc, tuy nhiên những lời hắn nói nó đều không để lại trong đầu, kiên quyết xen vào chuyện cô ta.
Lại nói nơi này là khu vực Tưởng gia, Tưởng Duệ Hiên với nó lại có lòng, Tưởng Thiên lại là ca ca tốt của nó.
Khó khăn lắm hắn mới nhân cơ hội lần trước tách Tiểu Như ra khỏi người nhà của Tưởng gia, không ngờ kế hoạch hoàn hảo thế nào rốt cuộc cũng để lại sơ hở, Tưởng Duệ Hiên quả nhiên rất biết nắm bắt, rất biết chọn thời điểm ra tay!
Lý Ân Tinh di chuyển đến sofa, hai tay di chuyển vào túi quần, lời lẽ vô cùng băng lãnh, nói:
- Việc riêng của em chính là đến đây gặp mặt bọn họ hay sao chứ? Tiểu Như, lẽ nào em quên bọn họ lừa dối em thế nào rồi sao? Em cũng quên em đã hứa với anh những gì rồi phải không?
- Dĩ nhiên là tôi không hề quên, nhưng mà suy nghĩ kỹ thì Tưởng Thiên có thể là bị cô gái đó hãm hại, tôi không nên làm ảnh hưởng tình cảm anh em của chúng tôi.
- Anh em? Tiểu Như, nếu như em thật sự xem trọng tình cảm anh em với bọn họ như vậy, anh cũng không muốn ép buộc em nữa. Dù sao anh cũng không thể nào suốt đời quản lý em, quản lý cuộc sống riêng tư của em, em muốn làm sao thì tùy em.
Nói đến đây, Lý Ân Tinh ghé mắt sang Hàn Minh, hắn lãnh đạm lên tiếng:
- Chúng ta về nhà thôi, Tiểu Như cũng đã không nghe lọt tai lời tôi nói nữa rồi, chúng ta cũng đừng miễn cưỡng con bé nữa.
- Được, tôi biết rồi.
Trương Hàn Minh gật đầu, cả hai sau khi thống nhất liền xoay người, lạnh lùng đi ra cửa.
Huỳnh Tiểu Như nhìn theo sau, nó cắn chặt môi dưới.
“Bọn họ đều là người thân thiết nhất của mình, mình không muốn vì ai trong số bọn họ bỏ rơi người còn lại, lẽ ra Lý Ân Tinh là người hiểu rõ điều này nhất mới phải. Nhưng mà tại sao khi Lý Ân Tinh nói tôn trọng mọi quyết định của mình, mình lại thấy chua xót như vậy? Rốt cuộc có phải mình đã thích anh ta rồi hay không?”
Tưởng Duệ Hiên quay lại quan sát Huỳnh Tiểu Như, dịu dàng vươn tay xoa đầu nó một cái.
- Cậu ấy chỉ là nhất thời nóng giận, em đừng để trong lòng. Bọn anh chơi với nhau từ nhỏ, cậu ấy không phải là loại người hay để bụng mọi chuyện đâu, huống chi người đó lại là em.
Huỳnh Tiểu Như quay lại nhìn Duệ Hiên, trong lòng rốt cuộc cũng đã có được câu trả lời.
- Anh Duệ Hiên, khi khác chúng ta sẽ lại gặp nhau để giải quyết mọi chuyện, em xin lỗi vì phải quay trước, em nghĩ em nên làm gì ngay lúc này rồi. Anh Duệ Hiên, em thành thật xin lỗi.
Nói xong Huỳnh Tiểu Như vội vã rời khỏi sofa, chạy ra ngoài.
Ra đến cửa, Huỳnh Tiểu Như nhìn thấy Lý Ân Tinh còn chưa bước vào xe, liền lớn tiếng gọi hắn:
- Lý Ân Tinh, tôi theo anh về nhà!
Lập tức, Lý Ân Tinh xoay người, đối mặt Huỳnh Tiểu Như, cười trìu mến một cái.
Cuối cùng, Lý Ân Tinh đi đến, vòng tay ôm lấy Huỳnh Tiểu Như vào lòng, sủng nịch cúi đầu hôn tóc nó một cái.
Hắn cười nói vui vẻ:
- Nha đầu ngốc, em chịu theo anh về là tốt rồi!
《Hoàn P1》