_Editor: boong412
Quân Cơ Lạc hôm nay mặc một bộ trường bào màu tím ánh vàng tiến vào, phía sau hắn là một đoàn thị vệ. Khi ngựa dừng lại ở cửa phủ, hắn nhìn cục diện hỗn loạn bên trong, híp mắt lại hai chân trên yên ngựa đạp một cái, mượn lực nhảy lên xong nhanh chóng rơi xuống đất.
Tùy ý túm lấy một tên gia đinh, hắn lạnh nhạt hỏi “Sao lại thế này?”
Tên gia đinh đó không biết Quân Cơ Lạc là ai nhưng lại bị hơi thở uy nghiêm của hắn dọa sợ, run rẩy nói “Trong phủ có thích khách... Nhị.. Nhị tiểu thư bị đâm bị thương.”
Khóe môi Quân Cơ Lạc hơi nhếch lên, buông tên gia đinh đó ra, một mạch đi thẳng vào trong.
Trong hoa viên, Đường Tứ Tứ sắc mặt tái nhợt, đau đớn không ngừng ăn mòn thần kinh nàng. Nhưng dù như vậy nàng vẫn khẽ cắn chặt cánh môi, không làm cho mình phát ra tiếng.
Mộ Dung Ôn Trạch phía dưới nhìn bộ dạng này của nàng, trong lòng có chút rầu rĩ.
Hắn nhấp cánh môi dày rộng, trầm thấp nói “Đường Nhị tiểu thư, hôm nay ngươi cứu bản điện hạ, bản điện hạ nhất định hồi báo ngươi.”
Hồi báo? Đường Tứ Tứ hừ hừ, chống người bò lên “Thái tử điện hạ nhớ kỹ, nếu hôm nay ta chết đi, mong người nghĩ lại việc thần nữ chắn kiếm cho người mà chiếu cố cho đệ đệ Đường Tử An của ta.” Cũng đã thay hắn đỡ một kiếm, nàng nhắn nhó nói tiếp “Chỉ cần Thái tử điện hạ không sao là tốt rồi.” Nói linh tinh lại đâm ra rất giả, chi bằng nói rõ quan điểm, nghĩ cái gì liền nói cái ấy.
Khi nàng nói chuyện, hơi thở ấm nóng đánh về phía khuôn mặt ôn nhuận của Mộ Dung Ôn Trạch. Hắn không biết làm sao mà hai má bỗng nóng lên. Mộ Dung Ôn Trạch giương mắt nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử đen nhánh của nàng, hắn phát hiện trong lúc nàng nói, ánh mắt trong vắt sáng ngời, không có nửa điểm giả dối khiến Mộ Dung Ôn Trạch giật mình.
Mộ Dung Nhược Hồng đứng ở đấy một lát, thấy một vài hộ vệ có võ công vọt vào Đường phủ. Các hộ vệ ấy nhanh chóng khống chế được mấy tên thích khách.
Trong lòng Mộ Dung Nhược Hồng mắng một câu chết tiệt, chân liền dùng một chút sức lực chạy về phía Đường Tứ Tứ cùng Mộ Dung Ôn Trạch. Đến nơi, trên mặt hắn đã có biểu hiện vội vàng “Đại ca, huynh không sao chứ?”
Mộ Dung Ôn Trạch thản nhiên lắc đầu.
Mộ Dung Nhược Hồng định duỗi tay kéo Đường Tứ Tứ trên người Mộ Dung Ôn Trạch ra. Mộ Dung Ôn Trạch nhíu mày, vừa định mở miệng ngăn lại...
Sưu! Giữa không trung đột nhiên xuất hiện một đầu roi da như độc xà quấn lấy cổ tay Mộ Dung Nhược Hồng, lập tức thân thể hắn cứng đờ, hắn cảm giác như toàn bộ thân mình đều bị roi vải khống chế.
“Không được động vào nàng!” Thanh âm lẫm liệt truyền đến “Ngũ hoàng tử ngươi là muốn giết nàng sao?” Nếu di chuyển thân mình phía sau, một khi miệng vết thương vỡ ra, nhẹ thì trọng thương còn nặng thì trọng thương mà chết.
Mộ Dung Nhược Hồng nhìn qua, liền thấy được Quân Cơ Lạc tay cầm roi, dáng người thẳng tắp, toàn thân đầy sát khí.
Nhìn thấy Quân Cơ Lạc, đồng tử đen nhánh của Mộ Dung Nhược Hồng mạnh mẽ co rút lại, hắn khẩn trương nắm lấy góc áo, đứng đơ tại chỗ.
Quân Cơ Lạc thu lại roi da,lạnh lùng đi đến trước mặt Đường Tứ Tứ. Đường Tứ Tứ nhìn hắn, mím mím môi, trên mặt lộ ra một nụ cười đáng thương.
Quân Cơ Lạc đã sớm phân phó người đi mời ngự y. Nhưng tình hình trước mắt vẫn không nhịn được mà giở giọng cười nói mỉa mai với Mộ Dung Ôn Trạch “Thái tử điện hạ vận khí thật tốt a, lại được mỹ nhân cứu anh hùng cơ đấy.”
Mộ Dung Ôn Trạch chua chát cười.
Quân Cơ Lạc phất mạnh áo choàng, ngạo nghễ nói “Bản đốc phụng mệnh Hoàng Thượng vội vàng đến đây tặng lễ Đường lão phu nhân. Hiện tại bây giờ lại biết tin có người ám sát Thái tử điện hạ. Chuyện này bản đốc sẽ làm cho ra lẽ. Bản đốc sẽ ở phía sau tra hỏi phạm nhân, nhất định sẽ bầm thây vạn đoạn hắn ta.”
Mộ Dung Nhược Hồng nghe vậy, mạnh mẽ rùng mình, toàn bộ thân người như rơi vào hầm băng.