Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai

Chương 32: Chương 32: Thiên Tuế, ngươi lại vô sỉ (hai)




_Editor: boong412

Quân Cơ Lạc không chỉ là tổng quản thái giám mà còn là người quản lí các giám sát chuyên môn phụ trách giám sát quan mệnh triều đình. Mà những thủ hạ giám sát áy là người tài ba xuất chúng. Bọn họ trực tiếp nguyện trung thành với Hoàng đế, không chịu sự quản thúc của các quan viên trong triều.

Hiện tại Quân Cơ Lạc lại bảo là muốn tra ra ai là kẻ đứng sau vụ việc ám sát này, Mộ Dung Nhược Hồng hắn sao lại không lo lắng được. Xui xẻo bị Quân Cơ Lạc tra ra được cái gì, sau đó hậu quả...

“Tổ mẫu!” Bỗng từ một góc sáng sủa khác giữa sân truyền đến âm thanh của Đường Vân Nhiễm, lúc này mọi người mới chú ý đến Đường Vân Nhiễm đang chắn đao dùm Đường lão phu nhân.

Mà Đường Trọng Nguyên vốn biết Quân Cơ Lạc giá lâm, đang định từ phía sau ra tiếp đón lại nghe được giọng của Đường Vân Nhiễm. Đường Trọng Nguyên nheo mắt, nhanh chân chạy đến chỗ Đường lão phu nhân.

Đường lão phu nhân không bị thương gì, chỉ là hoảng sợ quá độ mà hôn mê thôi. Đường Trọng Nguyên thấy lão phu nhân an toàn, nhẹ nhàng thở ra một hơi nhưng rất nhanh lại phát hiện Đường Vân Nhiễm bị thương.

Vết thương của Đường Vân Nhiễm không nặng, chỉ là ở cánh tay bị một vết đao xẹt qua. Khi Đường Trọng Nguyên biết đại nữ nhi của mình bị thương, hai mắt đăm đăm, trên mặt là tình cảm thân thiết vô bờ bến “Nhiễm Nhi, con sao rồi? Có đau lắm không?”

Đường Vân Nhiễm cắn cắn cánh môi lắc đầu, lập tức mở giọng êm ái “Phụ thân đừng lo, nữ nhi bị thương không nghiêm trọng lắm, chỉ cần tổ mẫu không sao là Nhiễm Nhi an tâm rồi.”

Đường Trọng Nguyên nghe đến đó, hốc mắt đỏ lên, không khỏi tán thưởng nói “Nhiễm Nhi, con thật là con gái ngoan của phụ thân.”

Quân Cơ Lạc nhìn bộ dạng phụ tử thâm tình của Đường Trọng Nguyên cùng Đường Vân Nhiễm mà lại nhìn sang Đường Tứ Tứ như phế vật đang nằm cứng đờ không thể nhúc nhích trên người Mộ Dung Ôn Trạch.

Nếu như bình thường, nữ nhi gặp trường hợp như vậy chắc chắn sẽ rất ủy khuất khổ sở mà sóng mắt Đường Tứ Tứ lại thản nhiên, trên mặt cũng là vẻ bình tĩnh đến lạ thường.

Đuôi lông mày tà khí của Quân Cơ Lạc hơi nhướn lên, nụ cười quỷ quyệt vô hình treo trên khuôn mặt tuấn mỹ.

Đại phu rất nhanh đã đến nơi, sau khi kiểm tra kỹ càng miệng vết thương cho Đường Tứ Tứ liền nói “Thưa Cửu Thiên Tuế, vết thương trên người Đường nhị tiểu thư là do kiếm có tẩm độc gây ra, may mắn người bị thương không hề di chuyển hay nói cách khác nếu độc ở miệng vết thương bị khuếch tán thì Đường nhị tiểu thư gặp nguy rồi.”

Mộ Dung Nhược Hồng đứng bên cạnh, âm thầm nghiến răng, trong lòng cực kỳ hận Quân Cơ Lạc. Nếu không có hắn thì tiện nhân Đường Tứ Tứ có mới nói cũ này đã sớm xuống địa ngục.

Đường Tứ Tứ nơi này được đại phu băng bó cẩn thận, lại được nhẹ nhàng mang đi tịnh dưỡng.

Mà Đường Vân Nhiễm nơi đó bị Đường Trọng Nguyên cùng Liễu di nương vây quanh khóc than như kiểu Đường Vân Nhiễm mới là người bị trọng thương sắp chết đi.

Đường lão phu nhân bị tiếng khóc bọn họ làm tỉnh táo lại. Đường Trọng Nguyên lập tức nói “Nương, Vân Nhiễm thật đúng là cháu gái tốt của người a.”

Đờng lão phu nhân ngẩng đầu nhìn Đường Vân Nhiễm, nàng ta cúi đầu xuống, cắn răng làm ra bộ dạng khổ sở chịu đựng. Dù sao cũng là cháu gái của mình, hơn nữa vừa rồi còn thay mình đỡ một kiếm, lòng Đường lão phu nhân chắc chắn cũng nhu hòa hơn.

Bà ôn hòa nói “Vân Nhiễm, lần này cháu có lòng.” Tổ mẫu trước kia hiểu lầm ngươi.

Đuôi lông mày Đường Vân Nhiễm giương lên, trong lòng đã muốn hứng khởi nở hoa rồi. Trên mặt chạy vẻ thống khổ, được sủng mà lo sợ “Chỉ cần tổ mẫu bình an là Nhiễm Nhi vui rồi.”

Đường lão phu nhân lần đầu tiên đối với Đường Vân Nhiễm mà lộ ra nụ cười hài lòng.

Đường Tứ Tứ lạnh lùng nhìn hết thảy, trong lòng lại không thể không phục tâm cơ Đường Vân Nhiễm. Bất quá, nàng tuy rằng tôn kính tổ mẫu của mình nhưng nàng cũng biết bà là mẹ của Đường Trọng Nguyên, nếu một ngày nào đó bà biết được những việc nàng đã làm với nhi tử của mình, căm hận chán ghét là việc không thể tránh khỏi.

Nhưng nàng tuyệt không hối hận.

Đây là con đường mình chọn, thay đệ đệ bảo vệ Đường phủ, không muốn một nhà cậu mình lại chết thảm, gian nan thế nào nàng sẽ gánh vác hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.