Trích đoạn 1:
Đêm đen như mực, nàng mặc kệ bàn tay của hắn đang chạm vào cổ nàng, không hề có chút sợ hãi nào: “Kẻ thù của địch thủ chưa chắc có thể trở thành bằng hữu, nhưng lại có thể thành đồng minh! Tạm thời liên minh, ngươi thấy thế nào?”
Hắn lạnh lùng liếc nhìn nàng, đôi môi mỏng khẽ mở ra: “Thành giao!”
Trích đoạn 2:
Hoa sen nở bên hồ, nàng để mặc cho hắn nâng nhẹ cằm của mình, đáy lòng hỗn loạn: “Toàn bộ lý do để ta sống đến hôm nay chỉ để báo thù, huống hồ ta lại là đệ muội của ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn làm loạn tam cương ngũ thường?”
Hắn khẽ nhếch hàng chân mày, cười như không cười: “Có gì không được!”
Trích đoạn 3:
Vì báo thù mà nàng trở thành kẻ ngay cả chính nàng cũng không nhận ra, “Lòng của thiếp như rắn rết, ngay cả đứa trẻ vô tội cũng không bỏ qua. Thiếp như người đã chết, địa ngục chính là nơi thiếp cần đến, sao chàng phải tự làm khổ mình như vậy?”
Hắn ôm nàng vào lòng, đôi môi phủ kín môi nàng: “Lên trời xuống đất, đều không xa rời!“.